“Cố vấn?” Thuyền trưởng trông như bị xúc phạm. “Ngươi không phải là
cố vấn. Ngươi là một người hầu làm việc lâu năm. Và bây giờ hãy giúp họ
mang mấy cái thùng đó vào. Chúa tôi, cố vấn cơ đấy.” Nói rồi ông thình
thình đi vào nhà, vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
Hedge đi theo hướng ngược lại, miệng cũng lẩm bẩm.
“Tao không nghĩ ông già đó khoái tao mày ạ.” Christian thì thầm.
“Thuyền trưởng hả?” Simon bước vào nhà cùng với ông bạn của mình.
“Không đâu, ông già đó cực kì khoái mày đó, chẳng qua chỉ là cách thể
hiện của ông ta hơi… thực sự kỳ quái thôi, thật đấy. Mày không nhận ra tia
sáng thích thú lấp lánh trong mắt ông ấy hả?”
Christian nhếch mép cười, tự hỏi không biết có nên tin vào lời nói của
Simon hay không. Simon bỗng cảm thấy như bị một nhát dao đâm vào
ngực, một sự đau đớn tức thời. Quá trẻ, như một con gà con mới nở, lông
của nó vẫn còn ướt và bị vây quanh bởi những con cáo già to lớn lấp ló
khuất tầm nhìn.
Simon khẽ nhăn mặt: “Cậu nghe về cái chết của tớ ở đâu?” (lúc này hai
chàng trở lại nói chuyện nghiêm túc nên việc xưng hô không còn là mày
tao nữa nhá ^_^)
“Người ta nói về nó ở vũ hội nhà Harrington tối hôm kia và ở nhà tớ vào
trưa hôm sau. Nhưng thực sự tớ không quan tâm lắm cho đến khi tớ nghe
được từ Angelo.” Christian nhún vai. "Và, tất nhiên, là khi cậu không đến
những buổi tập hằng tuần.”
Simon gật đầu. Dominico Angelo Malevolti Tremamondo – được biết
đơn giản hơn là Angelo với những người bạn của gã - là một ông thầy dạy
đánh kiếm thời thượng nhất trong thời điểm này. Nhiều nhà qu ý tộc trẻ
tham gia những bài học của người Ý hay đến trường của gã ở Soho để
luyện tập. Trên thực tế, Simon đã gặp và quen với Christian tại đó, lúc câu
lạc bộ mới thành lập vào tháng trước. Chàng trai trẻ này công khai say mê
kỹ thuật của Simon. Bằng cách nào đó, sự khâm phục biến thành những bài
tập mỗi tuần với sự chỉ dẫn của Simon.
“Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?” Họ đi vào sảnh, nơi ánh sáng mặt
trời nhường chỗ cho bóng râm. Christian sải những bước dài và nhanh