HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 231

“Giả như mù tối thì ta đã nghĩ đó là lời mà một vị vua vừa ban ra. Chẳng

thể phủ nhận được một nỗi, khi tâm tình nóng nảy, nó la lối rồi xoa dịu hệt
như một vị vua thực thụ vậy. Thằng bé học được mánh này ở đâu được nhỉ?
Xem nó viết nguệch ngoạc mấy nét móc vô nghĩa ra vẻ hài lòng lắm, lại
cho đấy là tiếng La-tinh với Hy Lạp nữa chứ... Nếu đầu óc mình không
nghĩ ra mưu kế gì hay để làm nó quên đi ý định này, không khéo ngày mai
mình sẽ phải vờ đi đưa thư như nó giao việc mất thôi.”

Ngay giây tiếp theo, những suy nghĩ của hiệp sĩ Miles đã trở lại với tình

cảnh hiện tại. Chàng đã đắm chìm vào suy tư đến độ khi vua trao cho chàng
tờ giấy mà ngài vừa viết, chàng liền nhận lấy, cất vào túi mà không hay biết
mình làm gì. “Nàng xử sự quá đỗi lạ lùng,” anh chàng lẩm bẩm. “Mình
nghĩ là nàng đã nhận ra mình, nhưng mình cũng cho là nàng không nhận ra
mình. Những ý nghĩ này mâu thuẫn quá, mình biết rõ thế; mình chẳng thể
nào điều hòa chúng, nhưng mình cũng chẳng thể dùng lý lẽ bác bỏ một
trong hai hoặc thuyết phục xem ý nghĩ nào có sức nặng hơn. Việc này thực
ra đơn giản thế này: hẳn là nàng nhận ra gương mặt mình, dáng vóc mình,
giọng nói của mình, những thứ này làm sao khác được? Ấy vậy mà nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.