HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 263

Bầu má vị vua giả hiệu ửng lên thích chí, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, xúc

cảm đắm chìm trong trạng thái đê mê. Từ chỗ này, khi vung tay lên tung
những đồng xu bố thí hào phóng nữa, cậu bắt gặp một gương mặt sửng sốt,
nhợt nhạt, căng thẳng từ phía hàng thứ hai của đám đông, cặp mắt nhìn như
đóng đinh vào cậu. Cơn khiếp đảm rụng rời choáng ngợp cả người, cậu bé
nhận ra mẹ mình! Tay cậu giơ lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài che mắt –
cử chỉ vô thức quen thuộc, phát sinh từ một sự kiện bị quên lãng và được
thói quen duy trì. Lập tức bà rẽ đám đông, băng qua các lính cận vệ, tới bên
cạnh cậu. Bà ôm lấy chân cậu, hôn lên đó rồi khóc la: “Ôi con tôi, con
yêu!” Bà ngước nhìn cậu, khuôn mặt ánh lên niềm vui và lòng yêu thương.
Ngay lúc đó một người trong tốp cận vệ của vua liền kéo phắt bà ra, miệng
chửi mắng, bàn tay cường tráng quẳng mạnh bà về chỗ cũ. Những lời “Bà
kia, ta không biết bà!” vuột ra khỏi đôi môi Tom Canty lúc sự việc đáng
buồn này diễn ra, nhưng cậu bé đau nhói tận tâm can khi nhìn thấy mẹ bị
đối xử như thế. Lúc ngoái lại nhìn Tom lần cuối trong khi bị đám đông xô
đẩy khỏi tầm nhìn mắt cậu bé, có vẻ như bà bị thương tổn lắm, đau khổ
lắm. Điều này khiến cho nỗi xấu hổ bao trùm lấy cậu, thiêu lòng kiêu hãnh
của cậu thành tro, làm cho địa vị hoàng gia lén lút của cậu khô héo. Vẻ
hùng tráng kia hóa thứ vô giá trị, rơi rụng khỏi người cậu như những mảnh
áo quần mục nát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.