HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 41

Cậu đi đi lại lại trên sàn, trong đầu ngập đầy những nỗi sợ không tên,

nghe ngóng, giật thột trước từng âm thanh nhỏ nhặt. Lúc bấy giờ cánh cửa
bật mở, một thị đồng mặc đồ lụa nói:

“Công nương Jane Grey tới ạ!”
Cánh cửa đóng lại và một cô bé dễ thương, ăn vận sang trọng bước về

phía cậu. Nhưng bất thần cô bé dừng bước và nói với giọng ủ rũ:

“Ôi, người buồn đau chuyện gì vậy, thưa hoàng tử?”
Hơi thở của Tom gần như đứt hẳn, nhưng cậu cố cất giọng lắp bắp: “A,

xin cảm ơn công nương! Thật ra thì tôi không phải là hoàng tử, mà chỉ là
thần dân nghèo Tom Canty ở khu Ngõ Rác trong thành phố. Xin công
nương cho tôi được gặp hoàng tử, hoàng tử sẽ rộng lòng trả lại mấy món đồ
rách rưới cho tôi, để cho tôi đi mà không bị thương tổn gì. Ôi, xin công
nương rủ lòng nhân từ cứu giúp tôi!”

Lần này cậu bé quỳ xuống, đôi tay giơ lên, ánh mắt cùng giọng nói khẩn

khoản. Cô gái nhỏ dường như kinh sợ. Cô kêu lên:

“Ôi, hoàng tử, người quỳ sao? Lại quỳ trước mặt tôi nữa!”
Rồi công nương hoảng hồn bỏ chạy ra ngoài; còn Tom đắm chìm trong

tuyệt vọng, nằm bệt xuống lẩm bẩm: “Không ai giúp mình, không một tia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.