HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 123

- Nhưng hắn ta không nhắn tin lại, hắn ta dường như không

tồn tại.

- Mẹ em không chịu được nữa. Ngày hôm ấy sau khi cô về, mẹ

nói với em, hãy quên hết tất cả đi, sau này phải sống cho thật tốt.
Vào lúc nửa đêm, mẹ thừa lúc em không chú ý đã chạy ra ngoài, sau
đó bị xe đâm. Em biết, cô ơi, em biết là mẹ vì em, mẹ muốn tất cả
kết thúc sớm. Bởi vì hai mẹ con đã không thể chống đỡ được nữa,
hai mẹ con đều đã không thể chống đỡ được nữa...

Trong tiếng nấc nghẹn ngào của cô bé, tôi tưởng tượng ra cảnh

người mẹ chạy trên con đường xe cộ qua lại tấp nập, dùng hết sức
lao ra đường để giải thoát, để tìm được sự tĩnh lặng và an tâm cho con
gái. Hoặc là, hành động tự tử đó của cô còn có một nhân tố ở bên
trong. Nếu không phải là tôi đi gặp cô ấy, nói rằng con gái cô
không bình thường, có lẽ cô ấy sẽ không đưa ra một quyết định dứt
khoát như vậy. Chua xót trong tim, tôi chỉ có thể ôm chặt lấy Tiểu
Nhã, dùng cánh tay của mình để truyền một chút sức mạnh cho em.

- Tất cả đã kết thúc rồi, đừng nên nghĩ làm gì nữa. Chúng ta chỉ

có thể để mẹ em ra đi nhẹ nhàng, đúng không? Tiểu Nhã, nghe lời cô,
hãy quên tất cả mọi chuyện đi, đừng nghĩ tới chúng nữa, bởi vì, có
một số chuyện chúng ta không thể làm chủ được. Vì mẹ, em hãy
sống cho tốt.

Nghe xong lời của tôi, cơ thể em đột nhiên run lên từ trong ra

ngoài:

- Không đâu, tất cả còn chưa kết thúc.

Em vung tay tôi ra, lại nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi không lạnh

mà run. ánh mắt đó nhìn thẳng vào tôi, lại như không nhìn thấy.
Em đi thẳng, qua người tôi, nhìn về phía không quen biết, rất xa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.