HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 132

- Mình nhìn thấy người chết, nhìn thấy người chết. Một người

con gái chết trước mặt mình. Cô ấy nhảy từ trên tầng kí túc cũ
xuống, rơi vào vị trí mà Tiểu Phượng chết, sau đó cô ấy nhìn
chằm chằm vào mình và bò về phía mình. Mình lùi về phía sau
nhưng không cử động được. Cô ấy bò về phía mình, người đầy
máu, từng tí từng tí một, cô ấy tóm lấy ống quần mình và bò lên
phía trước, bò lên phía trước. Miệng cô ấy cứ rít lên, kêu lên, nhưng
mình chẳng nghe rõ cô ấy hét cái gì, kêu cái gì. Cô ấy bò lên theo
chân mình, bò lên đến ngực mình và tóm lấy cổ áo mình. Cô ấy
không cam tâm, cô ấy không cam tâm… Có lẽ cô ấy muốn bảo
mình cứu cô ấy, nhưng mình không thể động đậy được, ngay cả bản
thân mình cũng chẳng cứu được, làm sao cứu được cô ấy. Sau cùng
cô ấy dừng lại trước mắt mình, con ngươi của cô ấy phóng to lên,
rồi phóng to nữa lên. Cô ấy ngã xuống, chính ở bên cạnh mình…

Tôi nhìn máu tươi nhuốm đầy trên quần, áo sơ mi và không

ngừng ra hiệu cho Tiết Luyến. Lúc này toàn thân tôi mọi tế bào
đang run lên bần bật. Tôi không biết nói loạn lên như thế có tác
dụng gì không, nhưng biết nếu không nói ra thì tôi lập tức sẽ bị
điên. Tâm hồn tôi sẽ bị tiên đĩa lôi đi cùng với người con gái đã chết
ban nãy.

- Người chết, lại người chết rồi… Tiểu Phỉ đừng nghĩ nữa, đừng

nghĩ gì nữa. Cậu phải được nghỉ ngơi, ngủ một giấc tỉnh dậy mọi thứ
sẽ tốt đẹp lên ngay. Tất cả đã qua rồi, sẽ không còn có tiên đĩa
nữa, không còn có người chết nữa… Tiểu Phỉ, chúng ta đi, chúng ta
về thôi.

Tiết Luyến ôm lấy tôi, không để ý ánh mắt của những người

xung quanh, cô ấy dắt tôi về phòng ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.