HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 211

- Xin lỗi - Giọng Tiết Luyến rất thấp, rất thấp.

Cố sức hít thở và lau đi nước mắt trong khoang mắt, tôi nhếch

miệng cười:

- Cậu xin lỗi mình làm gì? Kể cả cậu không hỏi, mình cũng muốn

đem những u uất trong lòng thổ lộ ra với cậu. Cậu biết không? Cậu
có một sự trầm tĩnh, có thể làm yên lắng tâm hồn. Nếu không có
cậu ở bên cạnh thì mình đã sụp đổ từ lâu rồi. Những ngày qua toàn
là cậu an ủi mình, thực ra trong lòng cậu cũng rất khó chịu đấy
chứ? Bốn người chúng ta đã từng sống vui vẻ như thế, hòa nhã
như thế…

- ừ.

Nước mắt của tôi ngừng được lại thì nước mắt của Tiết Luyến

bắt đầu trào ra.

- Mình sẽ không quên cậu, mãi mãi không bao giờ quên được cậu.

Sau khi ra đi, cậu nhớ sống cho thật vui vẻ, cậu phải vui vẻ và hạnh
phúc hơn bất cứ người nào khác. Nếu có thể, mình nguyện đem tất
cả niềm vui thuộc về mình dành tặng cả cho cậu.

- Ngốc ạ.

Tôi lấy khăn giấy mang theo bên người ra, lau nước mắt cho cô

ấy.

- Chúng ta đều sẽ rất hạnh phúc. Mình chẳng cần hạnh phúc

của cậu, bởi vì mình hi vọng cậu có thể hạnh phúc, hạnh phúc và vui
vẻ hơn bất cứ một người nào.

- Tiểu Phỉ, mình sẽ không bao giờ quên cậu, mãi mãi không bao

giờ quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.