HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 52

VII

Khi tôi tỉnh lại từ trong hôn mê, trí nhớ đã có đôi chút mơ hồ,

thậm chí không rõ lắm rằng, tại sao một mình tôi lại có thể ở giữa
vùng núi hoang vắng này. Chỉ nhớ rằng tôi đã dẫn một sinh viên
đến đây khám bệnh, sinh viên đó tên là Tiểu Nhã.

Đầu đau tới mức như đang vỡ ra. Tôi nghĩ, có thể là do mình đã

mắc chứng gì đó tương tự như mộng du rồi. Tôi chống mạnh để
đứng người dậy, dò tìm phương hướng một lúc lâu mới tìm ra con
đường nhỏ dẫn xuống núi.

Quay về văn phòng công sở thôn, tôi nhìn thấy mẩu giấy Tiểu

Nhã để lại, nói rằng em không sao, em quay về trước. Tôi thấy hơi
lạ vì tại sao cô bé không đợi tôi đã vội một mình quay về nhà. Nhưng
do đầu đau, tôi rất ngại nghĩ nhiều.

Làm xong thủ tục trả phòng, tôi xách túi hành lý giản đơn bước ra

đầu thôn. Nhìn thấy chiếc cột mốc phân giới và cảnh tượng có
chút quen thuộc, tôi sững người một cách có ý thức. Dừng lại đó, tôi
móc ra trong túi tờ giấy A4, phát hiện ra nó đã bị mờ, trông giống
như những màu sắc được trộn vào với nhau.

Tôi vo tờ giấy lại rồi tiện tay ném nó đi.

Trên đường đi thay vài lần xe buýt, cuối cùng tôi đã về đến

thành phố quen thuộc. Chẳng biết là do nguyên nhân gì mà tôi lại
có cảm giác phải mười mấy năm chưa được trở về. Về đến nhà, tôi
rầy la mẹ vì bà làm quá nhiều món ăn ngon, bởi vì lâu lắm rồi tôi
mới được làm nũng. Mặt mẹ tôi nở một nụ cười như hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.