HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 84

không thể hét được tên cô ta lên nhưng tôi đã nhìn thấy cô ấy. Cũng
giống tôi, phòng ngủ của cô ấy nằm ở tầng ba.

Khi nhân viên quản lý và cảnh sát cùng xông tới, dùng sức mạnh

để phá vỡ cửa vào trong thì lúc đó đã là bốn giờ sáng. Đi theo họ còn
có hai pháp y. Trần Thần vẫn hôn mê bất tỉnh và Thịnh Tịnh
Khiết - dường như sắp đổ ầm người xuống - đã được đưa tới bệnh
viện của trường trước tiên.

Bình minh đã lên, tôi được những người bạn học dìu về phòng,

đầu óc tôi vô cùng tỉnh táo. Một cảnh sát độ tuổi trung niên đến
làm biên bản cho tôi.

Tôi kể cho cảnh sát nghe vì sao tôi gặp được Thịnh Tịnh Khiết,

Trần Thần, và đã phát hiện ra người chết như thế nào. Những
người bên ngoài sau khi nghe xong có thể sẽ coi tôi là người điên. Tôi
không nhắc đến công việc phỏng vấn, những tiếng nước nhỏ giọt
đáng sợ kia, sự thay thế giữa tầng hai và tầng ba, tiếng khóc thút
thít kì lạ của trẻ con, cú điện thoại thần bí của Tiểu Thanh và cơn ác
mộng khiến tôi tim đập chân run kia…

Không thể phủ nhận rằng, khi nhớ lại những chuyện kia, tôi vẫn

cảm thấy kinh hồn bạt vía. Khi quá trình ghi chép được quá nửa, tôi
nói:

- Ngài cảnh sát, tôi có thể hút thuốc không?

Người cảnh sát độ tuổi trung niên đó nhìn tôi rồi cười. Ông lấy

hộp thuốc trong túi áo sắc phục của mình, đưa cho tôi một điếu:

- Đừng sợ, đã qua rồi.

Có thật đã qua rồi không?

Không thể biết được, nhưng hi vọng là như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.