HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 11

kia...
Cuối cùng rồi Phương Trúc cũng lên tiếng hỏi:
- Anh sang Ấn Độ làm gì đấy?
Phi Hoàn giật mình, chàng ngạc nhiên thấy hôm nay mình lại làm sao đấy.
- à... à... Ở Ấn Đô...
Phi Hoàn chợt thấy bối rối. Có nên tìm một lý do nào đó cho đẹp đẽ một tí,
trịnh trọng một tí. Ví dụ như một nhà nhân chủng học, côn trùng học, một
nhà nghiên cứu về rừng nhiệt đới. Nhưng như vậy không ổn. Hoàn nhìn
lên, đôi mắt đen nháy kia đang chờ đợi. Hoàn không thể nói dối được, nên
nói:
- Tôi ở Ấn Độ hơn một năm, nhưng để rong chơi chứ không hề làm gì cả.
Phương Trúc có vẻ rất thông minh.
- à! có nghĩa là anh muốn trốn tránh một cái gì đó?
Phi Hoàn càng bối rối hơn.
- Ồ, không phải. Tôi không trốn tránh mà là đi tìm.
Phương Trúc nhìn thẳng vào mắt Hoàn.
- Thế anh đã tìm được gì?
- Không có gì hết.
Phương Bình thấy thích thú, chen vào.
- Vậy anh đã tìm gì? Chắc thích thú lắm hở Anh làm em nhớ đến chuyện
"Bí mật một kho tàng". Anh có bản đồ kho báu không? Nghe nói ở Ấn Độ
họ có rất nhiều tôn giáo kỳ lạ với bao nhiêu loại côn trùng độc. Anh có gặp
những thứ đó không?
Phi Hoàn quay sang Phương Bình cười nói:
- Không. Hẳn cô sẽ rất thất vọng khi nghe tôi kể... Chẳng có gì thần bí hay
căng thẳng cả. Ngoài chuyện giết được một con cọp.
Phương Trúc nhẹ nhàng:
- Tôi nghe nói giống cọp ở Ấn Độ gần tuyệt chủng rồi. Hẳn họ phải cấm
săn bắn chứ?
Phi Hoàn đáp ngay.
- Đúng vậy. Chính phủ Ấn Độ họ cấm săn đấy chứ. Có điều tôi sang đấy
không phải để săn bắn. Lúc vào rừng mang chó theo là để phòng thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.