HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 1017

- Chị Rebecca ạ, em đã thử… em đã cố hết sức em. Nhưng em không sao

quên nổi…

Cô vừa nói hết câu, vừa ngước nhìn tấm chân dung trên tường.

Becky kêu lên:
- Không sao quên được anh ấy chứ gì? Cái anh chàng ích kỷ và giả dối,

cái anh chàng công tử bột lèm bèm ấy trí tuệ chả có, tâm hồn cũng không;
so với người bạn hay chống cây gậy trúc của chị, anh ta khác xa một trời
một vực, như chị so với nữ hoàng Elizabeth. Thế nào, chị không biết rằng
anh chàng đã chán chị à? Nếu không có Dobbin buộc phải giữ lời hứa thì
anh ta đã bỏ rơi chị rồi. Anh ta thú thực với em như vậy. Anh ta có buồn để
ý đến chị bao giờ đâu. Nói chuyện với em, anh ta vẫn hay lấy chị ra diễu
cợt; đã vô khối lần như vậy. Mới lấy chị được tuần lễ, anh ta đã tán tỉnh em
rồi đấy.

Amelia đứng phắt dậy, kêu to:

- Đồ nói điêu! nói điêu!
Becky vẫn vui vẻ đáp, như có ý khiêu khích:
- Chị nỡm ơi, hãy mở mắt ra mà nhìn đây này.

Cô ta vạch thắt lưng lấy một mảnh giấy nhỏ mở ra rồi ném vào lòng

Amelia. Becky nói thêm:

- Chị còn nhớ nét chữ của anh ta chứ. Thư anh ta viết cho em đấy định rủ

em đi trốn… mà anh ta trao lá thư này cho em ngay trước mũi chị, cái đêm
trước hôm anh ta bị chết trận ấy… Cũng đáng kiếp!

Emmy không nghe thấy bạn nói gì nữa. Cô nhìn trân trân vào mảnh giấy.

Chính là lá thư George đã gài vào bó hoa đưa tặng Becky trong buổi dạ hội
do quận công Richmond tổ chức. Đúng như lời Becky nói, anh chàng ngu
xuẩn rủ cô ta đi trốn thật.

Emmy gục đầu xuống ngực, và có lẽ trong cuốn truyện này đây là lần

cuối cùng cô khóc. Cô cúi xuống đưa hai tay lên ôm lấy mặt. Có đến một
lúc lâu Emmy ngồi yên như vậy để cho dòng tình cảm của mình tự do trào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.