HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 1019

Emmy bảo con:
- Sóng gió thế này, giá hôm nay đừng sang thì hay.

Thằng bé đáp:
- Con đánh cuộc mười ăn một, thế nào bác cũng sang. Má nom, đằng kia

có khói tàu.

Đúng có khói tàu thật. Nhưng biết đâu “anh ấy” chẳng không nhận được

thư… biết đâu “anh ấy” chẳng không muốn trở lại…

Hàng trăm nỗi lo lắng liên tiếp nhau ùa đến tâm trí Emmy, như những

đợt sóng theo nhau lướt tới va vào kè đá.

Chiếc tầu dần dần hiện rõ. Georgy đem theo một chiếc ống nhòm rất đẹp;

nó khéo léo điều chỉnh thế nào nom thấy con tàu rõ mồn một. Thằng bé vừa
nhìn con tàu nhấp nhô trên mặt sóng, vừa lên tiếng bình phẩm cách con tàu
từ từ tiến vào bến. Lập tức người ta kéo lên trên cột cờ của bến tàu một lá
cờ hiệu báo tin có một chiếc tàu Anh sắp cặp bến. Có thể nói tâm hồn
Amelia cũng đang phấp phới reo múa như lá cờ.

Emmy cầm lấy ống nhòm hướng qua vai Georgy nhìn thử, nhưng không

nom thấy gì. Cô chỉ nhận ra được một mảng đen đen đang nhấp nhô trước
mắt.

Georgy lại cầm ống nhòm hướng về con tàu, và reo lên:
- Nó chòng chành gớm chưa kia. Có một đợt sóng vừa va vào thành tàu.

Trên boong chỉ có hai hành khách với hoa tiêu… một người nằm, còn một
người… choàng tấm áo… cái áo… hoan hô! Đúng bác Dobbin rồi, lạy
chúa!

Nó đóng sập chiếc ống nhòm lại, giang hai tay ôm chầm lấy mẹ nó. Còn

Emmy thì sao? Chúng ta chỉ cần mượn lời thơ sau đâu của một thi sĩ nổi
danh: Mừng vui đến rơi lệ

[167]

. Emmy chắc chắn đích là William rồi, còn ai

vào đấy nữa. Ban nãy cô tỏ ý mong Dobbin đừng sang, đó chẳng qua là
một câu nói giả dối. Dĩ nhiên Dobbin phải trở lại, làm sao anh ta có thể làm
khác được? Cô biết thế nào Dobbin cũng về với mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.