HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 1024

Dĩ nhiên Dobbin không muốn gặp mặt người đàn bà này làm gì, cũng

không muốn để cho cô ta biết mình đến Brussels, bèn sai một người hầu
đem thư lại đưa riêng cho Joe. Joe yêu cầu viên trung tá đến gặp mình ngay
tối hôm ấy, vì “bà Crawley” bận dự một buổi tiếp tân

[170]

, hai anh em có

thể nói chuyện riêng với nhau được.

Dobbin thấy ông anh vợ thân hình quá tiều tụy; Joe vẫn ra sức ca tụng

Rebecca, nhưng rõ rằng anh ta sợ người đàn bà này quá rồi.

Joe liên tiếp mắc những chứng bệnh rất kỳ quái; anh ta được Becky săn

sót hết sức tận tình. Có thể nói đối với Joe, cô ta ăn ở như con đẻ; “Nhưng
mà… vì lòng kính chúa… xin chú hãy dọn đến sống gần tôi, và thỉnh
thoảng lại thăm tôi với”, người đàn ông đáng thương lắp bắp nói.

Viên trung tá cau mày lại, nói:
- Làm thế nào được

-… Xin thề với chú… xin thề trước cuốn kinh thánh này- Joe vừa nói

vừa như muốn hôn cuốn kinh thánh – rằng cô ấy ngây thơ như một đứa trẻ,
và hoàn toàn trong trắng như vợ chú.

Viên thiếu tá buồn rầu đáp:
- Cũng có thể; nhưng em không đến với anh được đâu, Joe, anh hãy xứng

đáng là một ngươi đàn ông; hãy cắt đứt mối tình ô uế này đi và trở về sống
với gia đình. Nghe nói việc làm ăn của anh rắc rối lắm thì phải.

Joe kêu lên:
- Rắc rối đâu! Ai bịa chuyện nói bậy với chú thế? Tiền vốn của tôi đặt

toàn những chỗ lãi cao. Bà Crawley… nghĩa là… tôi muốn nói rằng… ờ…
đặt toàn những chỗ tốt cả.

- Vậy anh không nợ nần ai chứ? Tại sao anh phải bảo hiểm sinh mệnh?

- Tôi tính rằng… vạn nhất có sự gì xảy ra thì cũng… để lại một chút gì

làm quà cho cô ấy; chú biết đấy, sức khỏe tôi hồi này sút lắm… đó là vấn
đề thái độ biết ơn thông thường, chú hiểu cho… tôi dự định để lại tất cả tài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.