HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 131

ông Hodson, một người tá điền của lão ở Mudbury, lên ngồi trên xe; hai
người nói với nhau toàn những chuyện “quyền trữ”, chuyện bán đấu giá,
chuyện tháo nước úng, chuyện khai thác, và bao nhiêu là chuyện trong
nghề làm ruộng, làm trại… em chịu không hiểu nổi. Một người là Xam
Mang săn trộm bị bắt, một người là Pơtơbailê đã bị đưa vào nhà tê bần
rồi. Cụ Pitt nói: “Cho nó đáng kiếp, nó và gia quyến đã lừa tôi trong cái
trại này có tới một trăm năm mươi năm nay”. Hình như có người tá điền cũ
nào đó không trả được nợ thì phải.

Giá cụ Pitt nói “nó và gia đình nó” thì đúng hơn, nhưng các vị nam tước

giàu có cần gì để ý đến văn phạm như mấy cô giáo dạy tư nghèo đói!

Xe đang đi, em chợt nhìn thấy một cái nóc nhà thờ rất đẹp vươn lên sau

mấy cây du trong vườn trại. Phía trước hàng cây này, giữa một bãi cỏ xanh
xung quanh rải rác mấy căn nhà nhỏ, có một nếp nhà cổ quét vôi đỏ, trên
nóc nhà ló ra nhiều ông khói lò sưởi lớn bị che kín dưới giàn lá trường
xuân, ánh nắng chiếu vào cửa sổ sáng lấp lánh.

Em hỏi: “Thưa cụ, kia là nhà thờ riêng của nhà ta?
- Phải, kệ mẹ nó! (cụ Pitt đáp vậy; chị ạ, lão lại càng dùng những tiếng

thô bỉ hơn trước): Này Hodson, Buty ra sao? Buty là Bute, tên em tôi, cô
ạ… lão mục sư em tôi ấy mà. Tôi thường gọi hắn là Buty, là đồ con chó,
ha! ha!.

Hodson cũng cười theo, rồi lấy vẻ mặt trầm ngâm gật gù cái đầu nói:

“Cháu sợ rằng ông ấy dạo này khá hơn, cụ Pitt ạ. Hôm qua, ông ấy cưỡi
con ngựa non ra đồng thăm lúa của chúng ta đấy”.

- Làm thế nào mà truất “mẹ” nó cái khoản thuế thập phân của hắn đi

(lão lại cứ dùng mãi cái tiếng thô bỉ ấy). Ma men chưa vật chết hắn à. Hắn
sông dai như cụ gì mấy nhỉ? À, cụ Bành tổ.

Ông Hodsonlại cười:

- Bọn thanh niên mới ở trường về nghỉ, họ đánh John Scroggins một trận

nhừ tử, suýt chết.

Cụ Pitt gầm lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.