HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 184

ý nhất trong quân đội Anh quốc và một cách thoải mái, đành lòng chịu
đựng được yêu hay không.

Sáng nào anh ta cũng bỏ nhà ra đi; một tuần lễ thì ăn cơm ngoài tới sáu

ngày, cô chị và cô em cứ yên trí là những dịp ấy anh chàng si tình đang
bám lấy dải váy của cô Sedley; thiên hạ cứ tưởng anh ta đang quỳ dưới
chân Amelia, nhưng đâu phải lúc nào anh ta cũng quanh quẩn bên người
yêu.

Có nhiều lần đại úy Dobbin đến chơi tìm bạn, thì cô Osborne (cô này chú

ý tới viên đại úy lắm, rất thích nghe anh ta kể chuyện chiến trận, và thích
hỏi thăm sức khỏe của bà mẹ yêu quý của anh ta) vẫn vừa cười, vừa chỉ về
phía bên kia Công viên bảo: “Ồ, anh muốn tìm George thì phải đến gia đình
Sedley chứ. Từ sáng đến tối, chúng em có nhìn thấy mặt cậu ấy đâu”. Nghe
câu nói ngọt ngào, viên đại úy chỉ cười xòa một cách khó hiểu và lảng sang
chuyện khác ngay; đúng như một con người lịch thiệp hoàn toàn, anh ta đề
cập đến những chuyện vặt vãnh, đại khái chuyện ca nhạc ở Opera, chuyện
buổi dạ hội mới rồi của Hoàng tử ở điện Carlton, hoặc chuyện thời tiết…
tóm lại là những chuyện thông thường vẫn nói trong phòng khách.

Viên đại úy đi rồi, cô Maria bảo cô Jane:
- Cái anh chàng được chị cưng ấy, rõ chẳng biết cái quái gì; chị có thấy

lúc ta bảo George bận “làm nhiệm vụ”, anh ta đỏ mặt thế nào không?

Cô chị lắc đầu đáp:
- Maria, thật đáng thương cho Frederick Bullock không có được đôi chút

e lệ như anh ta đấy.

- E lệ? Vụng về thì có, chị Jane ạ. Em chẳng muốn Frêđêric giẫm chân

lên làm thủng đuôi áo voan của em, như đại úy Dobbin giẫm lên áo chị ở
nhà bà Perkin ấy.

- Giẫm lên áo cô! Hi, hi! Sao lại giẫm lên được? Anh ta chẳng đã khiêu

vũ với Amelia là gì?

Thực ra, đại úy Dobbin đờ mặt và luống cuống vì nhớ lại một trường hợp

mà anh thấy không cần thiết kể lại cho hai cô thiếu nữ nghe làm gì. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.