HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 197

ông Heavytop cho nghỉ phép; ngày mai, tôi về tỉnh và đến thăm Amelia…
nào, bây giờ anh đã bằng lòng chưa?

Viên đại úy tốt bụng đáp:

- George, không ai giận anh được lâu; còn về chuyện tiền nợ thì anh hiểu

đấy, nếu tôi thiếu tiền, chắc anh sẵn lòng cho tôi tiêu chung đến đồng xu
cuối cùng của anh.

- Lạy chúa, tôi sẵn lòng, Dobbin ạ.
George đáp có vẻ rất hào phóng, tuy rằng anh ta không bao giờ để dành

được lấy một xu.

- George, tôi hy vọng rằng anh chơi bời thế cũng đã đủ rồi. Nếu anh

được nhìn thấy mặt cô Emmy đáng thương khi cô ấy gặp tôi hỏi thăm tin
anh hôm nọ thì anh sẽ vứt phăng cái bàn bi-a đi rồi. Về mà an ủi cô ấy đi,
đồ tồi. Hãy viết cho cô ấy một lá thư thật dài; hãy làm một việc gì cho cô
ấy được sung sướng; tôi chỉ mong ước có thế thôi.

Viên trung úy có vẻ tự mãn, đáp:
- Tôi tin rằng cô ấy yêu tôi lắm.

Rồi anh ta lại chuồn đi đàn đúm suốt buổi tối hôm ấy với mấy anh bạn

chơi bời trong câu lạc bộ nhà binh.

Trong lúc ấy thì ở khu phố Russell, Amelia đang ngước nhìn mặt trăng;

mặt trăng đang soi tỏ chốn lặng lẽ này cũng như đang soi tỏ trại lính ở
Chatham, nơi Osborne đóng quân; cô đang tự hỏi không biết người yêu
đang làm gì. Cô nghĩ thầm: “Có nhẽ anh ấy đang đi kiểm tra các vọng canh,
có lẽ anh ấy đang tạm trú quân ở đâu đấy; có lẽ anh ấy đang săn sóc bên
giường bệnh của một người bạn bị thương, hoặc đang ngồi lẻ loi trong
phòng riêng nghiên cứu chiến thuật quân sự”. Và những ý nghĩ êm ái của
cô bay lên không, như những thiên thần có cánh, dọc theo dòng sông bay
đến Chatham và Rochester, cố nhòm ngó vào trại lính, chỗ George đang…

Ngẫm cho kỹ, tôi cho rằng cổng trại đóng chặt, lính canh không cho

phép ai ra vào như thế lại tốt cơ đấy; thành ra vị thiên thần bé nhỏ đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.