HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 203

chiếc đàn dương cầm lớn bốn chân có chạm trổ, có nắp đậy bọc da kê trong
phòng khách trên gác. Nhưng tiếng đàn cũng không gọi được anh chàng: dễ
thường anh ta không muốn nghe điệu “valse” thì phải; và tiếng đàn lắng
xuống tắt dần. Lúc này, người nhạc công thất vọng đã rời khỏi cây đàn đồ
sộ. Mặc ba người bạn đang biểu diễn mấy bản nhạc mới nhất họ vừa học,
chơi rất to rất hay, cô không nghe thấy một tiếng nào, chỉ ngồi buồn rầu
nghĩ ngợi phỏng đoán toàn chuyện không hay.

Vẻ mặt cau có của Osborne xưa nay vẫn đáng sợ, nhưng chưa bao giờ

đối với cô lại có vẻ khủng khiếp đến thế. Mắt ông rõi theo cô lúc bước ra
khỏi phòng, dường như cô đã phạm tội gì ấy. Lúc người nhà bưng cà phê
lên, cô giật nẩy mình như thể bác Hicks có ý định mời mình uống một chén
thuốc độc. Có chuyện bí mật gì đang lởn vởn quanh đây thì phải? Ôi,
những người đàn bà. Họ nuôi nấng, nâng niu những linh cảm, ôm ấp cả
những ý tưởng đen tối nhất như họ ôm ấp những đứa con đẻ xấu xí của họ.

George Osborne thấy dáng điệu cha lầm lỳ cũng lấy làm lo lắng. Cứ nom

đôi lông mày cau lại và cái nhìn giận dữ rõ rệt như thế thì hy vọng gì moi
được tiền của ông già, mà George thì đang túng tiền quá. Anh ta bắt đầu
bằng việc khen rượu của cha rất ngon. Thường thường dùng cách ấy để lấy
lòng ông già vẫn có kết quả tốt.

- Ba ạ, ở Tây Ấn chúng con không bao giờ được uống thứ rượu Madeira

ngon như vậy. Bữa nọ số rượu ba gửi cho con bị đại tá Heavytop lấy mất ba
chai.

Ông già nói:

- Thật không? Tôi mua mỗi chai mất ba si-linh đấy.
George cười hỏi:
- Cha có bán lại sáu ghi-nê một tá không nào? Có một bậc tai mặt nhất

trong nước muốn dùng một ít dấy.

Ông bố lầm bầm:
- Thế hả? Mong rằng ông ta tìm mua được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.