HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 243

Bà Crawley bao giờ cũng sẵn sàng đa cảm, bà đáp:
- Cô em bé bỏng thân mến đáng thương ơi, vậy ra cô bị phụ tình? Cô

đành chôn vùi mối hận sâu kín trong lòng? Hãy kể tình đầu câu chuyện tôi
nghe, tôi sẽ an ủi cô.

Rebecca vẫn giọng nói đẫm nước mắt:
- Thưa bà, tôi cũng mong rằng có thể kể lại bà nghe. Mà quả thật, tôi cần

được bộc lộ nỗi lòng.

Và cô ngả đầu vào vai bà Crawley, khóc thút thít rất tự nhiên, làm cho bà

này từ chỗ ngạc nhiên biến thành thương cảm, bà ôm hôn cô trìu mến gần
như mẹ hôn con, bà vỗ về an ủi cô mãi, bà thề rằng sẽ quý cô như con gái,
và sẵn sàng làm mọi việc có thể được để giúp cô.

- Nào, thế anh ta là ai nào, cô em yêu quý? Có phải người anh trai cô

Sedley xinh đẹp kia không? Hôm nọ cô nói chuyện hai người trước có biết
nhau. Để tôi mời anh ta đến đây. Và cô sẽ lấy được anh ta, nhất định cô sẽ
lấy được anh ta.

Rebecca đáp:
- Bây giờ xin bà đừng hỏi ngay. Không lâu đâu rồi bà sẽ rõ, chắc chắn

thế. Bà Crawley thân mến quý báu… người bạn thân quý của tôi, tôi có
được phép gọi như vậy không nhỉ?

Bà già hôn cô đáp:
- Con ơi, được lắm chứ.
Rebecca thổn thức nói:

- Bây giờ tôi chưa thể nói ngay với bà được. Tôi đau khổ lắm. Nhưng

mà, ôi? hãy thương tôi… xin bà hứa sẽ thương tôi mãi mãi.

Cả hai người cùng khóc, sự xúc động của cô con gái lây sang cả bà già,

bà Crawley trịnh trọng hứa đồng ý như vậy; đoạn bà từ biệt cô gái bé bỏng
được mình che chở, bà cầu chúa ban phúc lành cho cô ta, và khen mãi cô ta
một con người chân thật, hiền hậu, ngoan ngoãn nhưng cũng khó hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.