HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 264

đến khi chiếc búa nện xuống nghe như những tiếng gõ của định mệnh và
chuyển sang “lô” khác. Ôi, cụ Dives ơi, trong khi chúng ta quây quần
quanh tấm bàn rộng sáng choang toàn bát đĩa cùng khăn ăn trắng tinh, có ai
ngờ rằng lại có ngày nó phải mang một thứ đĩa là cái lão nhân viên phát
mại ồn ào này không?

Việc mua bán diễn ra khá lâu rồi. Gian phòng khách toàn đồ quý đã bán

xong, còn những loại rượu hiếm và quý thì những tay sành sỏi biết thưởng
thức, vung tiền ra, không kể đắt rẻ bê đi tất. Bộ đồ ăn đầy đủ, rất quý, dùng
cho cả gia đình đã bán từ mấy hôm trước. Viên quản lý nhà ông John
Osborne của chúng ta ở khu phố Russell đã đến mua một vài thứ rượu quý
cho chủ, (những thứ rượu này nổi tiếng khắp vùng). Có một ít bát đĩa bằng
bạc toàn những thứ cần thiết thì mấy tay buôn tín phiếu trẻ tuổi ở khu City
đã mua rồi. Bây giờ đến lượt bọn thường dân được mời đến xem những vật
tầm thường còn lại. Nhà hùng biện đứng vắt vẻo trên một chiếc ghế đang ra
sức quảng cáo cho vẻ đẹp của một bức tranh để thu hút khán giả.

Hôm nay, khán giả cũng thưa thớt hơn, và cũng kém sang trọng, không

bằng bữa trước.

Ông Hammerdown gào lên:
- Số 869 đây. Tranh một ông sang trọng cưỡi voi. Ai mua ông sang trọng

cưỡi voi đây. Blowman, giơ cao bức tranh lên cho các ông các bà ấy xem
kỹ đi.

Thấy Blowman giơ cao món hàng quý giá lên, một ông lịch sự người dài

ngoằng, nước da tai tái, trông có vẻ nhà binh, đang ngồi im lặng trên chiếc
bàn màu cánh gián hơi nhếch mép cười.

- Blowman, hãy giơ cho ông đại úy xem con voi. Thưa ông, ông thấy con

voi thế nào?

Viên đại úy không trả lời, có vẻ bối rối, đỏ mặt quay đi; lão nhân viên

phát mại không nài thêm.

- Tác phẩm nghệ thuật này giá có hai mươi ghi-nê thôi… hoặc năm

đồng, mười lăm đồng, tùy ý các ngài trả! Một mình người cưỡi chưa kể con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.