HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 298

- Ông Clump thân mến ơi, tôi đã không quản ngại sức lực săn sóc cho

người ốm được bình phục! Cái thằng cháu trai vô ơn ấy nó bỏ mặc cô nó
nằm trơ trọi trên giường bệnh.Tôi không bao giờ ngại vất vả, tôi không bao
giờ từ chối bất cứ một sự hy sinh nào.

Ông Clump cúi chào, đáp:

- Phải nhận rằng bà đã tận tâm săn sóc người ốm một cách đáng kính

nhưng…

- Từ bữa tôi đến đây, tôi không mấy khi được chợp mắt. Tôi hy sinh hết:

giấc ngủ, sức khoẻ, thú vui, để làm tròn nhiệm vụ. Hồi thằng James nhà tôi
lên đậu mùa tôi có chịu nhờ người khác trông nom cho cháu đâu. Không.

- Một bà mẹ xứng đáng phải như vậy, thưa bà, bà thật là một bậc hiền

mẫu; nhưng…

Bà Bute vẫn tiếp, vẻ mặt trang trọng đầy tin tưởng.
- Là một người mẹ trong gia đình, là vợ một tu sĩ Anh quốc, tôi tin tưởng

rằng những nguyên tắc cư xử ấy là tốt. Ông Clump ạ, trời còn cho tôi được
sống làm người, không bao giờ… không bao giờ tôi rời bỏ nhiệm vụ của
tôi. Kẻ khác có thể bỏ mặc người đàn bà tóc bạc kia đau khổ trên giường
bệnh (nói đến đây, bà Bute chỉ vào một bộ tóc giả màu cà-phê của bà
Crawley, treo trên một cái giá trong phòng rửa mặt) nhưng tôi ấy à, không
bao giờ. ông Clump ạ, tôi e rằng, tôi tin rằng người ốm kia cần sự giúp đỡ
về tinh thần cũng không kém gì thuốc men đâu.

Đến đây, ông Clump cương quyết bày tỏ ý kiến một cách ngọt ngào:

- Thưa bà, điều tôi muốn bà lưu ý bà, khi bà đề cập đến những tình cảm

đáng quý kia, tôi nghĩ rằng bà đã lo lắng quá đáng về bệnh trạng của bà bạn
quý, và đã phí phạm sức khỏe một cách vô ích đấy.

Bà Bute chặn ngay:
- Tôi rất sẵn sàng hy sinh cả tính mệnh tôi để làm tròn nhiệm vụ, hoặc để

mưu lợi ích cho bất cứ người nào trong gia đình chồng tôi.

Ông Clump lịch sự đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.