HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 308

có vẻ hơi khúm núm, và gọi anh ta bằng “ngài”. Thấy ông lão tiếp đãi và
xưng hô như thế, William Dobbin cảm thấy ngường ngượng và hối hận, y
như chính mình có tội trong việc ông Sedley phải hạ mình vì bị phá sản
như vậy.

- Thưa ngài đại úy Dobbin, rất vui mừng được gặp ngài.

Ông lão buồn rầu nhìn anh nói vậy. Vóc dáng gày gò và bộ quân phục

của Dobbin khiến cho đôi mắt lờ đờ của bác hầu bàn sáng lên vì tò mò, và
người đàn bà mặc áo đen đang ngồi ngủ gật giữa đống chai cốc cũng như
choàng tỉnh dậy.

- Cụ cố vấn nhà ta và phu nhân sinh ra ngài có được mạnh khỏe không?
Vừa nói tiếng “phu nhân”, ông lão vừa quay ra nhìn bác hầu bàn như

muốn thanh minh rằng “John, anh thấy không, tôi vẫn còn có bè bạn trong
giới thượng lưu đấy”.

- Ngài định yêu cầu tôi việc gì hẳn? Hai ông bạn trẻ của tôi, ông Dale và

ông Spiggot bây giờ thay mặt tôi điều khiển mọi công việc cho tới khi nào
tôi thiết lập văn phòng mới. Thưa đại úy, ngài hiểu cho rằng tôi chỉ làm
việc tại đây tạm thời. Tôi có thể giúp ngài điều gì nhỉ? Ngài dùng chút gì
chăng?

Dobbin ngần ngại đáp rằng mình không thấy đói, không khát, cũng

không có việc làm ăn gì cần điều đình, chỉ muốn đến hỏi thăm sức khỏe của
ông Sedley và bắt tay với ông bạn già, thế thôi. Anh ta nói tiếp, hoàn toàn
không đúng sự thật:

- Bà cụ tôi vẫn mạnh… nghĩa là vừa ốm khỏi. Mẹ tôi định hôm nào đẹp

trời thì sang thăm cụ bà Sedley bên nhà. Cụ bà hồi này thế nào, vẫn khỏe
mạnh chứ thưa cụ?

Anh ta ngừng lại, ngẫm nghĩ về câu nói giả dối của mình, bởi vì chính

ngày hôm ấy trời đang rất đẹp, nắng chan hòa rực rỡ. Dobbin nhớ rằng mới
cách đây một tiếng đồng hồ, anh ta vừa gặp bà Sedley xong, vì anh ta đánh
xe đưa Osborne đến phố Fullham rồi về trước để bạn lại ở trò chuyện với
Amelia. Ông Sedley rút bọc giấy má ra, đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.