HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 311

vào trong nhà. Thà con tôi chết ngay trước mặt tôi còn hơn lấy nó làm
chồng.

- Thưa cụ, cha George xử tệ, đâu có phải lỗi tại anh ta? Cô Amelia yêu

anh ấy cũng là do cụ một phần. Sao cụ nỡ chơi đùa với tình cảm của họ, và
tự ý đang tay phá vỡ hạnh phúc của họ?

Ông Sedley kêu lên:
- Ông hãy nhớ cho rằng không phải là bố nó cắt đứt cuộc nhân duyên này

đâu nhé. Chính tôi cấm chúng nó lấy nhau đấy. Gia đình tôi và nhà ấy vĩnh
viễn không nhìn thấy mặt nhau nữa đâu. Tôi bị sa sút thật… nhưng không
đến nỗi hèn hạ quá như thế… Nhờ ông bảo vào mặt cả bọn chúng… cả bố
con chị em nhà chúng nó như thế hộ.

Dobbin đáp khẽ:

- Thưa cụ, theo tôi nghĩ thì cụ không thể, cũng không có quyền chia rẽ

họ. Nếu cụ không cho phép, tôi thấy Amelia có nhiệm vụ lập gia đình
không cần có sự đồng ý của cụ. Không có lý gì vì cụ nghĩ quẩn mà cô ấy
phải chết, hoặc có sống cũng khổ sở cực nhục. Theo ý tôi, như vậy cô ấy
cũng coi được như đã cưới xin đầy đủ rồi. Vả chăng đối với những lời ông
Osborne nhục mạ cụ, còn có câu trả lời nào hay hơn là chính con trai ông
ấy lấy việc được làm rể cụ là một vinh dự?

Nghe lý luận như vậy, trong mắt ông già Sedley thấy thoáng hiện cái gì

như một sự hài lòng. Song ông lão vẫn cứ khăng khăng một mực không
thuận cho George và Amelia lấy nhau.

Dobbin mỉm cười nói:

- Vậy thì chúng tôi xin cứ tự tiện làm, dù không có sự ưng thuận của cụ.
Và anh ta kể lại chuyện Rebecca đi trốn cùng đại úy Crawley cho ông

lão nghe, như đã kể cho bà Sedley nghe ngày hôm trước. Ông già có vẻ thú
vị. Ông ta buộc lại gói giấy, đáp: “Mấy ông đại úy, các ông ghê gớm thật”.
Trên môi ông già thoáng nở một nụ cười. Bác hầu bàn mắt lờ đờ vừa bước
vào thấy thế rất kinh ngạc, vì từ trước đến giờ, bác chưa hề thấy ông Sedley
vui vẻ như thế trong cái tiệm rượu lúi xùi này. Có lẽ ông già được an ủi đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.