HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 323

- Thật là đồ chết tiệt, trông cô ta hệt như con búp bê Trung-hoa, suốt

ngày chỉ ngồi nhe răng ra cười, và lắc lư cái đầu. Lạy Chúa, Will ạ, xuýt
nữa tôi quăng cho cái đệm ghế xô-fa vào mặt đấy.

Nhưng anh ta cũng kịp tự kiềm chế được nỗi bực mình.

Hai chị em cô Osborne bắt đầu chơi dương cầm bài “Trận đánh thành

Praha”, George không chịu được nữa, kêu lên:

- Thôi đừng chơi cái… cái “của” ấy nữa! Tôi muốn phát điên lên đây. Cô

Swartz, mời cô biểu diễn một bài. Cô muốn hát bài gì thì hát, nhưng xin
đừng chơi bài “Trận đánh thành Praha”.

Cô Swartz hỏi:

- Tôi hát bài “Cô Mary mắt biếc” nhé. Hay là điệu Cabinet?
Hai cô bạn đồng thanh:
- Điệu Cabinet hay lắm.

Anh chàng chán đời ngồi trong ghế xô-fa vội kêu lên:
- Điệu hát ấy nhàm chán lắm rồi.
Cô Swartz khe khẽ nói:

- Giá có lời trước mặt, thì tôi hát được bài “Dòng sông Tajy”

[118]

.

Tức là bài cuối cùng trong kho vốn liếng âm nhạc của cô thiếu nữ.
Mang vội đáp:

- Ồ, tôi có bài “Dòng sông Tage”

[119]

đây.

Và chạy đi tìm cuốn sách nhạc. Không ngờ cuốn sách nhạc lại chính là

của một cô bạn gái tặng họ, có ghi tên ngoài bìa.

Nghe Swartz hát xong. George rất tán thưởng (vì anh ta nhớ Amelia vẫn

ưa hát bài này lắm). Cô Swartz đang hy vọng được mời hát lại, tay lật đi lật
lại tờ bìa cuốn sách, chợt nhìn thấy cái tên Amelia Sedley ghi ở góc tờ giấy.
Cô ta quay phắt lại kêu lên:

- Trời đất ơi, Amelia của tôi đấy ư? Có đúng Amelia học ở trường bà

Pinkerton không? Đúng rồi, tôi biết. Chị ấy bây giờ ở đâu thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.