HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 334

George nắm chặt tay bạn, hình như hơi rơm rớm nước mắt; William chỉ

gật đầu đáp lại. Anh ta đang bị xúc động quá, không nói được nhiều.
Osborne dặn:

- Viết thư luôn nhé. Lúc nào rỗi rãi nhớ lại chơi, nghe không.

Phút ly biệt giữa bà mẹ và cô con gái rất cảm động; đôi vợ chồng trẻ dắt

nhau lên xe:

- Mấy thằng ranh con, tránh ra đằng kia.
George quát mấy đứa trẻ đang đứng xúm xít quanh cửa nhà thờ, Đôi vợ

chồng bước ra xe bị nước mưa xối vào mặt ướt hết. Quần áo anh xà ích ướt
đẫm. Bọn trẻ con hò reo rầm rầm lúc chiếc xe lăn bánh, bùn bắn tứ tung.

Dobbin đứng lại trong khung cửa nhà thờ nhìn theo, vẻ mặt rầu rầu. Bọn

trẻ con thấy thế cứ trêu cợt anh chàng, nhưng anh ta không để ý đến chúng,
cũng như tiếng chúng cười đùa.

- Dobbin chúng ta về nhà đi ăn thôi.
Có tiếng người nói sau lưng Dobbin; một bàn tay nặng nề đặt mạnh lên

vai anh, làm cho chàng tỉnh cơn mơ mộng. Nhưng viên đại úy không lòng
nào ăn tiệc với Joe Sedley. Anh ta đưa bà già đang mếu máo cùng mấy
người hầu lên xe của Joe Sedley, rồi, không nói thêm lời nào, từ biệt họ.
Chiếc xe chuyển bánh, bọn trẻ con lại reo ầm lên chế nhạo lần nữa.

- Này đây, bọn ăn mày ranh con.
Dobbin vứt cho chúng mấy đồng xu, và bước ra ngoài mưa lủi thủi đi

một mình. Thế là hết hẳn. Họ cưới nhau rồi, và họ rất sung sướng; anh
chàng cầu Chúa. Từ bé, chưa hề bao giờ anh ta cảm thấy cô độc, đau khổ
như lúc này. Anh chàng khát khao mong sao cho chóng qua mấy ngày đầu
để gặp lại Amelia.

Khoảng mười ngày sau buổi hôn lễ vừa nói trên, ba chàng trai trẻ quen

biết của chúng ta đang thưởng thức phong cảnh đặc biệt của Brighton: một
bên là dẫy biệt thự có cửa sổ chấn song hoa, một bên là biển, nước xanh
biếc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.