HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 38

theo cô như một con chó nhỏ. Cô đã phải trao và phải nhận quà tặng ít nhất
là mười bốn lần, lại đã phải trịnh trọng hứa mười bốn lần rằng sẽ viết thư
hàng tuần đều đều. Cô Saltire bảo thế này: “Viết thư cho em thì cứ đề ngoài
bì gửi cho ông nội em là bá tước Dexter tiên sinh nhé” (thực ra gia đình cô
này cũng xác xơ chứ có gì đâu). Còn cô Swartz, cô thiếu nữ tính tình sôi
nổi, tóc xoăn tít như lông cừu nhưng rất rộng lượng và thân thiết ấy, thì bảo
bạn: “Đừng có ngại tiền tem, ngày nào cũng phải viết thư cho em đấy”. Em
bé mồ côi Laura Martin (em hãy còn đang tập viết tô) thì cứ nắm lấy tay cô
bạn lớn tuổi, tha thiết nhìn vào mặt cô mà nói: “Chị Amelia ơi, bao giờ em
viết thư cho chị, em sẽ gọi chị là “má” nhé. Nhất định anh chàng Jones, khi
đọc cuốn sách này ở câu lạc bộ của anh ta, thế nào cũng tuyên bố rằng
những chuyện vừa kể trên chẳng qua là những chuyện cực kỳ ngớ ngẩn tầm
thường, vô vị, và tình cảm một cách quá đáng. Phải, ngay phút này, tôi
cũng đã cụ thể nhìn thấy Jones (mặt hắn gần đỏ tía lên trước một tảng thịt
cừu và một nửa chai rượu vang) đang rút bút chì ra gạch dưới mấy chữ
“ngớ ngẩn, vô vị” v… v… rồi lại còn thêm ý kiến riêng “đúng vô cùng”.
Phải lắm, hắn là một thiên tài kiêu kỳ, chỉ quen kính trọng những cái gì là
lớn lao và anh hùng trong cuộc đời cũng như trong tiểu thuyết; thôi thì tốt
nhất là biết hắn vậy, và đi chỗ khác.

Vậy thì nào hoa, nào tặng vật, và hòm xiểng, rồi hộp mũ, tất cả đồ đạc

của cô Sedley đều đã được bác Sambo xếp cẩn thận lên xe rồi; cả một cái
va ly bé tý xíu bằng da bò cũ, mưa nắng đã dãi dầu, trên có ghim cẩn thận
một mảnh bìa ghi tên cô Sharp. Sambo tay sách chiếc va ly cứ nhăn răng ra
mà cười mãi; bác xà ích lúc buộc lại nó cũng có một nụ cười mỉa mai đồng
lõa… Giờ khởi hành đã đến. Nỗi đau đớn của phút ly biệt cũng giảm được
nhiều phần, nhờ có bài diễn văn đáng phục của bà Pinkerton thuyết cho cô
học trò nghe. Không phải vì bài diễn văn chia tay đã khiến cô Amelia đâm
ra triết lý, hoặc nó đã có tác dụng làm cho cô có thái độ bình thản tức là kết
quả của sự suy luận, nhưng vì bài diễn văn buồn, và kêu, và tẻ nhạt một
cách không thể thương được, và chính vì nỗi sợ hãi bà giáo vẫn còn lù lù
trước mắt nên đối diện với bà, cô Sedley không dám liều lĩnh để cho nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.