HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 381

- Tôi cũng đi đây. Tôi ở chỗ phòng tham mưu, Tướng Tufto đến là hay

tán tỉnh tôi; có phải không, Rawdon?

Nghe vợ nói, Rawdon vẫn cứ cười hô hố lên như mọi khi, William

Dobbin thì đỏ bừng mặt lên; anh ta bảo George:

- Chị ấy đi sao được. Anh nghĩ xem…
Dobbin định nói tiếp: “nguy hiểm lắm đấy”, nhưng suốt bữa ăn tối vừa

rồi, anh ta chẳng đã nói đủ mọi chuyện để chứng minh rằng không có sự gì
nguy hiểm đấy sao?

Thành ra anh chàng đành cứ lúng túng ngồi im.

- Em sẽ đi cùng anh.
Amelia cương quyết dứt khoát nói vậy, George tán thành, đưa tay vuốt

ve cằm vợ và hỏi khắp mọi người rằng có bao giờ gặp được người đàn bà
đáng quý như vợ mình không.

Anh ta bảo vợ:

-Em sẽ có một bà u già là bà thiếu tá O’Dowd”.
Nhưng có chồng bên cạnh, Amelia còn điều gì đáng lo sợ nữa? Thế là

nỗi ngại ngùng vì ly biệt cũng tiêu tan; vả lại, dầu rằng chiến tranh với bao
nguy hiểm vẫn còn đe dọa, nhưng cũng phải hàng tháng nữa mới xảy ra
được.Ý nghĩ thoải mái ấy khiến cho cô Amelia nhút nhát kia cảm thấy hạnh
phúc, dường như hiệp ước đình chiến đã được ký kết. Trong thâm tâm
Dobbin cũng tán thành cách thu xếp như vậy; điều anh ta ước mong nhất
trên đời là được hàng ngày nhìn thấy mặt Amelia; anh ta còn nuôi một ước
vọng thầm kín là sẽ săn sóc, che chở cho cô thiếu nữ nữa. Dobbin nghĩ
thầm: “Ví thử mình được làm chồng Amelia, chẳng bao giờ mình cho vợ đi
theo. Nhưng George mới là người có quyền, mình chỉ là bạn, phản đối
không tiện”.

Rebecca vòng tay ôm ngang lưng bạn dẫn ra khỏi phòng ăn, nơi bao

nhiêu chuyện quan trọng vừa được bàn bạc xong; mấy người đàn ông còn
ngồi lại uống rượu, nói chuyện, cười đùa ầm ĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.