HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 49

Nghe thấy cô chơi một bài nhạc hay quá, bà Minerva khôn ngoan tính

toán ngay rằng có thể hà tiện món tiền thuê ông giáo dạy nhạc cho đám học
trò bé được đấy, nên bảo bà riêng cô Sharp rằng từ nay trở đi cô sẽ dạy
chúng về khoa âm nhạc.

Lần đầu tiên cô gái dám không tuân lệnh trên khiến cho bà hiệu trưởng

ngạc nhiên quá. Rebecca nói thẳng:

- Bà mướn tôi để nói tiếng Pháp cho bọn trò nhỏ nghe, chứ không phải

để dạy chúng âm nhạc và tiết kiệm hộ bà. Muốn tôi dạy chúng, bà trả tôi
thêm tiền.

Bà Minerva đành chịu thua: dĩ nhiên từ bữa ấy, bà ghét cay ghét đắng

Rebecca. Bà nói một cách rất có lý rằng: “Ba mươi lăm năm nay, lần này
tôi mới có kẻ dám cưỡng lại quyền tôi ngay trong nhà này. Thì ra tôi nuôi
ong tay áo”

[30]

.

Nghe bà lão đang suýt chết ngất vì ngạc nhiên nói vậy, cô Sharp đáp:

- “Nuôi ong tay áo…” lạ nhỉ? Bà nuôi tôi vì tôi được việc cho bà. Giữa

bà và tôi, không làm gì có chuyện ơn huệ. Tôi thù ghét nơi này, tôi chỉ
muốn đi chỗ khác. Ở đây tôi chỉ làm những việc gì tôi bắt buộc phải làm
thôi.

Bà già hỏi lại cô ta rằng cô biết là đang nói với bà Pinkerton không; cũng

vô ích. Rebecca cười vào giữa mặt bà lão; cái cười mỉa mai độc địa một
cách đáng sợ, khiến bà hiệu trưởng suýt nữa phát điên. Cô nói:

- Bà hãy trả tiền công rồi cứ tống khứ tôi đi cũng được. Hoặc bà kiếm

cho tôi một chân dạy trẻ trong một gia đình quyền quý nào đó, tùy ý bà.

Rồi cứ mỗi khi hai người cãi cọ nhau cô lại nói:
- Bà tìm việc làm cho tôi đi… tôi với bà chẳng ưa gì nhau đâu; tôi sẵn

sàng rời bỏ nơi này.

Dẫu bà Pinkerton đáng kính có cái mũi La mã, lại đội cả khăn, vóc dáng

to béo như một cái chum và từ xưa đến nay vẫn được coi như một bà hoàng
không ai dám cưỡng lại, nhưng bà cũng không có đủ sức mạnh ý chí bằng
cô gái bé nhỏ tập sự này. Chống lại cô hoặc muốn uy hiếp cô ư? Vô hiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.