HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 544

- Không, chuyện về con trai cụ.
Ông Osborne ngồi phịch xuống, tựa vào góc xe. Dobbin chờ cho phút

xúc động qua đi, anh ta cho ngựa theo sát sau xe, không nói thêm gì, cứ thế
qua thành phố về đến khách sạn của ông Osborne. Rồi anh ta theo ông già
lên phòng trọ. Trước kia, nhiều lần George đã đến phòng này, đây là chỗ ở
của vợ chồng Crawley hồi còn ở Brussels.

- Vậy ông có việc gì chỉ thị cho tôi nào, ông đại uý? – Xin lỗi, tôi phải

nói là thiếu tá Dobbin; bởi vì những kẻ tài ba hơn ông chết đi rồi, tất nhiên
các ông thay thế họ.

Ông Osborne nói với cái giọng châm biếm, mà thỉnh thoảng ông rất ưa

dùng. Dobbin đáp:

- Những kẻ ưu tú hơn đã chết thật rồi. Tôi cũng muốn thưa với cụ về một

người trong số đó.

Ông già cau mặt nhìn khách, văng tục rồi nói:
- Xin ông nói gọn cho.
Viên thiếu tá đáp:

- Tôi đến đây với tư cách là bạn thân nhất, đồng thời là người thực hiện

di chúc của người đã mất. Di chúc được thảo ra trước khi xuất trận. Cụ có
rõ anh ấy túng thiếu thế nào và người vợ goá bây giờ quẫn bách ra sao
không?

Ông Osborne đáp:
- Tôi không biết đến người vợ goá nào hết. Mặc xác con bé ấy cho nó trở

về với bố nó.

Nhưng người khách cứ tươi tỉnh như thường, không để ý đến câu cắt

ngang của ông già. Anh ta tiếp:

- Thưa cụ, cụ có rõ hoàn cảnh hiện nay của chị Osborne ra sao không?

Tai hoạ vừa giáng xuống gần như làm rung chuyển cả cuộc đời của chị ấy
và làm chị ấy như mất trí. Tôi thấy chị ấy rất khó lòng mà bình phục lại
được. Tuy vậy cũng còn một chút hy vọng, và tôi đến để thưa cùng cụ về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.