HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 68

Bà mẹ thêm:
- Bác thách bất cứ ai dám đối xử không tốt với cháu, cháu yêu quý ạ.

Joe đáp, vẻ mặt trang trọng:
- Món ca-ry tuyệt lắm, thật đấy; có điều, hôm nọ vắt ít chanh quá… phải,

quá ít.

- Thế còn món “chi-ly”?

- Lạy Chúa, món ấy làm cho cô kêu ghê quá.
Joe nhớ lại câu chuyện, lại phá ra cười như nắc nẻ, rồi cũng như mọi lần,

bỗng nhiên im bặt.

Lúc mọi người cùng xuống nhà dùng cơm, Rebecca nói:

- Lần sau em sẽ chú ý xem anh tiếp cho em món gì. Em không tin rằng

đàn ông lại thích bắt những người con gái vô tội phải khổ sở.

- Thề có đức Chúa, cô Rebecca, không khi nào tôi muốn làm khổ cô đâu.
Rebecca đáp:

- Không, em biết anh chẳng bao giờ muốn thế.
Đoạn cô dịu dàng khẽ vịn bàn tay nhỏ nhắn của mình vào cánh tay Joe

rồi lại vội vàng rụt lại, sợ hãi, và mới đầu nhìn thẳng vào mặt anh chàng
trong khoảnh khắc, sau lại nhìn xuống tấm thảm. Cho nên tôi không hề
muốn nói rằng quả tim Joe không đập thình thình trước cái nhìn vô tình, dút
dát và dịu dàng của cô con gái giản dị này.

Đấy là một cách tấn công; có thể là mấy bà nào đó quen lịch sự, đứng

đắn sẽ lên án cử chỉ ấy là thiếu chín chắn, nhưng các bạn coi, cô Rebecca
đáng yêu nhưng đáng thương kia phải đích thân làm tất cả mọi việc cho
mình.

Nếu người ta nghèo, không đủ tiền nuôi người ở, thì dẫu xưa nay vẫn

quen thói đài các cũng đành phải quét nhà lấy vậy. Nếu có một cô gái quý
tộc lại không có một bà mẹ để thu xếp hộ công việc với chàng trai trẻ, thế
tất cô ta phải làm lấy. Nhưng may mắn thay, mấy cô gái cũng ít khi phải
trực tiếp dùng đến khả năng của mình! Họ mà đã dùng đến, đố ta cưỡng lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.