HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 747

khác, đi đâu Becky cũng gặp toàn những người đã cùng dự tiệc với mình
đêm hôm trước, và chắc chắn sẽ gặp lại ngày hôm sau: đại khái là những
anh chàng trai trẻ quần áo bảnh bao, thắt cà vạt thật khéo, đi ủng bóng lộn,
găng tay trắng tinh… , những ông đứng tuổi bệ vệ, áo khuy đồng bóng
loáng, trông quý phái ra phết, lịch sự, nhưng cũng thật vô vị… , những cô
thiếu nữ trẻ tuổi tóc vàng, e lệ, bận áo màu hồng… , những bà mẹ to béo,
xinh đẹp, lộng lẫy, trang trọng, khắp mình đầy kim cương. Họ nói chuyện
bằng tiếng Anh, chứ không nói bằng tiếng Pháp “bồi”, như tả trong tiểu
thuyết. Họ moi chuyện nhà chuyện cửa, chuyện người này người khác ra
nói với nhau, chẳng khác gì anh Jonesvẫn kháo chuyện nhà bác Smith. Bạn
bè cũ của Becky ghen tỵ với cô ta, rồi thù ghét cô ta; nhưng chính cô Becky
đáng thương thì đang ngáp dài vì ngán ngẩm. Cô ta tự nhủ: “Mình chỉ
muốn đi quách nơi khác. Thà làm vợ một lão mục sư, phải dạy học ngày
chủ nhật kiếm cơm còn hơn; hay là làm vợ một bác đội ngồi xe chở hàng đi
theo đơn vị cũng xong; hay mặc áo tua rua mà nhảy múa làm trò trong hội
chợ không chừng lại thú hơn cũng nên”. Cô ta thường thẳng thắn kể lại cho
hầu tước Steyne nghe những điều đắn đo nghĩ ngợi của mình. Lão thú lắm,
cười mà đáp:

- Bà làm trò chắc khéo lắm đấy nhỉ!

Becky có vẻ nghĩ ngợi, nói tiếp:
- Rawdon có thể làm một tay mã phu cừ… hoặc một tay phụ trách khánh

tiết… gọi là cái gì nhỉ, cái vai bận chế phục, đi ủng to, chạy quanh sân khấu
quất roi đen đét ấy mà? Anh ấy cao lớn, bệ vệ, ra dáng nhà binh lắm. Em
còn nhớ hồi bé có lần cha em đưa đi hội chợ Brookgreen xem xiếc. Lúc về
nhà, em làm một đôi cà kheo, rồi tập nhảy ngay trong phòng vẽ. Bọn học
trò của ba em ai cũng phục lăn.

Hầu tước Steyne đáp:

- Tôi cũng thèm được xem bà đi cà kheo lắm.
Becky lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.