HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 77

- Em đan cho người nào thích một cái túi.
Rebecca vừa đáp vừa nhìn anh chàng với đôi mắt rất tình tứ. Sedley đang

sắp sửa nói một câu thật sự là hùng hồn, và đã bắt đầu: “Ô, cô Sharp…” thì
bản nhạc đang chơi ở phòng bên chấm dứt làm cho anh ta nghe thấy tiếng
mình rõ mồn một; anh chàng vội im bặt, rút khăn tay hỉ mũi rầm lên.

Osborne thì thầm với Amelia:
- Có bao giờ em nghe thấy anh Joe hùng biện không? Gớm, cô bạn em

làm được một việc kỳ diệu thật.

- Thế thì càng tốt thôi.

Amelia đáp. Cô cũng giống như phần lớn đàn bà con gái hiểu biết tý

chút, cũng sính đóng vai ông tơ bà nguyệt; giả thử Joseph có vợ đem theo
về Ấn Độ thì cô cũng thích. Thêm nữa, qua mấy ngày sống gần gũi nhau,
tình bạn giữa cô và Rebecca trở thành rất đằm thắm, cô đã khám phá ra vô
số những đức tính đáng yêu ở bạn mình, mà hồi còn chung sống ở
Chiswick cô không nhìn ra. Xưa nay cảm tình vẫn thường nảy nở mau
chóng giữa các cô con gái chẳng khác gì cây thần trong truyện cổ tích chỉ
một đêm đã mọc cao vút đến tận trời. Không nên trách họ, nếu sau ngày về
nhà chồng, nỗi khát khao tình cảm

[43]

ấy nguội bớt.

Về điểm này, các nhà tâm lý học quen dùng những danh từ kêu rùm beng

thường gọi là sự khát vọng vươn tới lý tưởng; thực ra chỉ có nghĩa là đàn bà
con gái thường thường chỉ thỏa mãn khi nào đã lấy chồng đẻ con; khi ấy
tình cảm của họ mới có nơi tập trung, còn trước kia thì nó bị tiêu phí vào
những chuyện vặt vãnh mất cả.

Amelia đã dốc hết cả kho bài hát ít ỏi của mình lúc nãy, lại đã ở khá lâu

trong phòng khách, cô thấy nên mời bạn mình hát. Cô bảo với Osborne thế
này (dẫu biết rằng mình đang nói dối):

- Giá anh nghe Rêbecca hát trước, thì anh sẽ không muốn nghe em hát

đâu.

Osborne nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.