HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 855

Cô bé nhìn kỹ anh chàng một lúc lâu, rồi đột nhiên cũng tái mặt đi, nói:
- Lạy Chúa tôi!… Đúng thiếu tá Dobbin rồi.

Cô đưa cả hai tay ra nắm tay Dobbin tiếp:
- Ông còn nhớ cháu không? Cháu vẫn gọi ông là “Thiếu tá kẹo bánh” ấy

mà.

Nghe nói vậy, Dobbin ôm thốc lấy cô bé lên tay mà hôn, lần đầu tiên

trong đời mình, anh ta tỏ tình cảm sôi nổi như vậy. Cô bé vừa cười, vừa
khóc, réo lên gọi mẹ:

- Má ơi! Ba ơi!
Ông bố và bà mẹ vội chạy ra; từ nãy họ vẫn để ý nhìn Dobbin từ sau tấm

rèm cửa bếp. Hai vợ chồng ông ta lấy làm lạ thấy một ông nào cao lênh
khênh vận chiếc áo khoác màu xanh và cái quần kiểu thủy thủ đang ôm lấy
con gái ông mà hôn trong sân.

Dobbin hơi đỏ mặt nói:

- Tôi là người quen cũ đây mà. Bà Clapp, bà có nhận ra tôi không, ngày

trước bà vẫn cho tôi uống nước trà và ăn bánh ngọt ấy mà? Ông Clapp còn
nhớ tôi không nhỉ? Tôi là cha đỡ đầu của thằng Georgy, vừa ở Ấn Độ về
đây!

Thế là họ bắt tay nhau… bà Clapp vừa cảm động vừa sung sướng. Bà

luôn mồm lạy chúa chứng kiến cho bà nỗi vui mừng này.

Vợ chồng ông chủ nhà dẫn khách vào phòng của ông Sedley; Dobbin

nhận ra từng thứ đồ vật kê trong nhà, từ cây dương cầm cũ kỹ có nẹp đồng
nhãn hiệu Stothard, trước kia đẹp biết bao, cho tới những chiếc rèm và
chiếc giá treo đồng hồ bằng hổ phách trên có treo chiếc đồng hồ bỏ túi bằng
vàng của ông Sedley. Dobbin ngồi xuống chiếc ghế bành của ông già lúc ấy
không có nhà, nghe hai vợ chồng ông Clapp và cô con gái kể lại những
chuyện về Amelia mà chúng ta đã rõ, nhưng Dobbin chưa hề biết tý gì: nào
là bà Sedley đã qua đời, nào là Georgy được ông nội mang về nuôi, rồi
Amelia phải xa con đau đớn khổ sở ra sao, và rất nhiều chuyện khác. Có
đến hai ba bận Dobbin định hỏi xem Amelia đã tái giá chưa, nhưng lại rụt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.