HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 859

so với trước, cũng vẫn đôi mắt ngày xưa, đôi mắt dịu dàng cả tin. Trên mớ
tóc màu nâu mịn như tơ thoáng điểm vài sợi bạc. Amelia đưa cả hai tay cho
Dobbin nắm, đỏ mặt lên vừa mỉm cười vừa ứa nước mắt mà nhìn thẳng vào
bộ mặt thật thà của anh chàng. Dobbin giữ chặt lấy đôi bàn tay bé nhỏ trong
tay mình. Có đến một lúc lâu, anh ta không nói được lên lời Tại sao Dobbin
lại không ôm lấy Amelia vào trong cánh tay và thề rằng sẽ không bao giờ
xa nhau nữa nhỉ? Nhất định Amelia sẽ chịu, nhất định Amelia phải tuân
theo. Nhưng Dobbin chỉ nói:

- Tôi… tôi xin báo tin có một người khác cũng sắp tới.

Amelia đột nhiên lùi lại một bước, hỏi:
- Chị Dobbin phải không?
Và nghĩ thầm: “Sao anh ấy không viết thư báo cho mình biết?”.

Dobbin buông hai tay Amelia ra, đáp:
- Không. Ai bịa chuyện ấy ra với chị thế? Tôi muốn nói anh Joe cùng về

một chuyến tàu với tôi, sắp tới đây rồi. Anh ấy sẽ săn sóc chị và cụ nhà chu
đáo.

Emmy vội gọi cha:

- Ba ơi, ba! Có tin mừng! Anh con về nước rồi. Anh ấy về để trông nom

ba đấy… Còn đây là thiếu tá Dobbin.

Ông Sedley giật mình run lẩy bẩy đứng dậy; ông bố định trí nhớ lại xem

người khách đứng trước mặt là ai. Đoạn ông mới bước lên một bước vụng
về cúi chào, gọi viên thiếu tá là “ông Dobbin”.

Ông tỏ ý hy vọng cụ thân sinh ra ông Dobbin là “ngài William” vẫn được

mạnh khỏe. Ông nói cũng định có dịp sẽ sang thăm sức khoẻ “ngài
Wiliam”, vì mới đây ngài có hạ cố đến thăm ông lão một bận.

Thực ra lần “ngài William” đến thăm ông cụ cách đây đã tám năm; vừa

rồi là ông cụ nói đến việc đáp lại cuộc viếng thăm ấy.

Dobbin bước lên vui vẻ bắt tay ông cụ. Emmy thì thầm:
- Ba tôi giờ yếu quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.