HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 896

Ông Osborne nhìn trừng trừng vào mặt Dobbin; chính mặt ông cũng đỏ

tía lên; ông nói:

- Thiếu tá Dobbin, ông đã gây ra cho tôi nhiều chuyện tai hại. Nhưng xin

cho phép tôi được nói rằng ông là một người rất tốt. Chúng ta hãy bắt tay
nhau; tôi thực không hề ngờ rằng cháu tôi đã phải nhờ tiền của của ông mới
sống được đến bây giờ.

Hai người bắt tay nhau; Dobbin có vẻ sượng sùng vì thấy hành động giả

dối tuy rất nhân đạo của mình bị khám phá. Anh ta cố tìm cách làm dịu bớt
sự giận dữ của ông Osborne và khuyên ông lão hãy tha thứ cho người con
trai đã chết.

Dobbin nói:
- Anh ấy thật là một người cao quý; chúng tôi ai cũng mến, sẵn sàng vì

anh ấy làm bất cứ việc gì. Hồi ấy tôi còn thanh niên; được anh George coi
là bạn thân, tôi cũng cảm thấy tự hào lắm. Được mọi người thấy mình cùng
đi chơi với anh ấy, có lẽ tôi còn hãnh diện hơn được đi cùng ngài Tổng tư
lệnh quân đội. Tôi chưa từng gặp một sĩ quan nào dũng cảm và có đầy đủ
những đức tính thượng võ như anh George đấy.

Dobbin lại cố nhớ những chuyện về tài năng và sự can đảm của bạn đem

ra kể cho ông lão nghe, rồi nói thêm:

- Má thằng cháu Georgy sao mà giống bố nó như đúc, cụ ạ.
Ông nội thằng bé đáp:

- Trông nó giống quá, nhiều khi tôi đến phát sợ.
Có một hai buổi tối Dobbin đến dùng bữa với ông Osborne (ấy là vào hồi

ông Sedley đang ốm); ăn xong hai người ngồi nói chuyện với nhau; suốt
buổi tối, câu chuyện xoay quanh kỷ niệm về người anh hùng đã chết. Vẫn
do thói quen, ông bố huênh hoang kể lại những cái hay của con trai, lấy
việc khoe những chiến công và lòng dũng cảm của con để đề cao chính
mình. Từ xưa đến nay chưa bao giờ đối với người con trai bất hạnh đã chết,
ông lão tỏ ra rộng lượng như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.