HỘI HÈ MIÊN MAN - Trang 62

“Sao không đến quán Petite Chaumiere mà ngồi, đó mới là nơi của

anh.”

“Ôi, bạn thân mến. Đừng khó chịu thế chứ.”

Giờ thì anh có thể đi ra ngoài, xem như đây chỉ là một cuộc chạm trán

bất chợt và tay khách kia chỉ tình cờ đến chứ chẳng phá phách gì. Có những
quán ngồi làm việc rất tốt nhưng phải đi bộ mất một lúc, trong khi đây là
quán ruột của tôi. Phải rời Closerie des Lilas thì thật tệ. Tôi phải quyết định
ở lại hoặc đi khỏi. Có lẽ đi là một lựa chọn khôn ngoan hơn nhưng cơn tức
tối nổi lên và tôi trả đũa, “Nghe này. Một thằng chó chết như anh thì thiếu
gì chỗ đến. Cớ sao lại đến đây làm ô uế cái quán tử tế này hả?”

“Tôi đến uống một li. Không được sao?”

“Ở nhà không ai biết phục vụ anh à?”

“Nhà nào? Nhà nào mà hấp dẫn thế nhỉ?”

Y ngồi ở bàn bên, một gã thanh niên to béo, đeo kính. Y gọi một cốc

bia. Tôi quyết định cứ mặc xác y và thử xem có viết được không. Và thế là
tôi xem như không có y ở đó và viết hai câu.

“Tôi chỉ nói chuyện với anh thôi mà.”

Tôi tiếp tục viết thêm một câu nữa. Thật khó khăn khi y vẫn nói và ta cứ

bị lôi vào.

“Phải rồi, giờ anh vĩ đại mà, nên có ai nói chuyện được đâu.”

Tôi viết một câu nữa kết thúc đoạn văn và đọc lại một lượt. Vẫn ổn, tôi

bắt đầu viết câu đầu tiên của đoạn văn khác.

“Anh không bao giờ nghĩ đến người khác, không nghĩ là họ cũng có

những vấn đề sao?”

Suốt đời tôi nghe quá nhiều lời than phiền. Tôi nhận ra mình vẫn có thể

viết và cái kiểu lải nhải ấy không là gì so với những kiểu ồn ào khác, hay so

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.