HỘI HÈ MIÊN MAN - Trang 90

“Madame đi ra ngoài với bonne (cô hầu) và em bé rồi,” vợ ông chủ

xưởng cưa nói. Bà là một phụ nữ khó chịu, béo phị, tóc màu đồng thau. Tôi
cảm ơn.

“Có một cậu trai trẻ tìm ông,” bà nói, dùng từ ieune homme thay vì

monsieur. “Cậu ta bảo sẽ chờ ở Lilas.”

“Cảm ơn nhiều,” tôi nói. “Nếu madame về nhờ bà nói tôi ở Lilas.”

“Bà ấy đi chơi với bạn rồi,” vợ chủ nhà nói và quấn gọn cái váy tím lùm

xùm quanh người, nhón gót đi vào lối dành riêng cho khu nhà bà mà không
đóng cửa.

Tôi đi qua những ngôi nhà cao sơn trắng loang lổ những vệt bẩn hai bên

phố, rồi khi xuống cuối đường đầy nắng thoáng đãng thì rẽ phải bước vào
bóng râm đột ngột của Lilas.

Không có ai quen ở đó, tôi ra ngoài hiên và thấy Evan Shipman đang

chờ. Anh là một nhà thơ tinh tế, hiểu biết và quan tâm đến ngựa, văn
chương và hội họa. Anh đứng lên chào, người cao gầy xanh xao, chiếc áo
sơ mi trắng anh mặc đã bẩn, cổ áo xơ mòn, anh thắt chiếc cà vạt cẩn thận và
khoác chiếc áo vest xám nhăn nheo xơ cũ, ngón tay ố đen hơn cả tóc, móng
tay thì bẩn, còn nụ cười cầu cạnh dễ thương mím chặt lại để không lộ hàm
răng xấu xí.

“Gặp được anh mừng quá, Hem ạ.” Anh nói.

“Cậu thế nào, Evan?” tôi hỏi.

“Hơi xuống một tí,” anh nói. “Tôi nghĩ tôi bị Mazeppa (thiên trường ca

của Evan Shipman) ám ảnh. Thế còn anh, mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Hi vọng thế,” tôi đáp. “Lúc cậu đến tôi đang chơi tennis với Ezra.”

“Ezra ổn chứ?”

“Rất ổn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.