Ký ức của tôi về sự kiện đó là khi Ruud van Nistelrooy vào phòng thay đồ,
cậu ta than phiền rằng mình đã bị Wenger chỉ trích khi rời sân. Ngay lập tức tôi
lao ra ngoài và nói với Arsène, “Để các cầu thủ của tôi yên.” Ông ta đang buồn vì
thua trận. Đó là lí do Arsène có hành vi hiếu chiến như vậy.
“Ông nên chú ý đến cầu thủ của mình thì hơn,” tôi nói với Arsène. Ông ta
giận tím gan. Tay ông ta nắm chặt lại. Tôi vẫn kiềm chế được, tôi biết điều đó.
Arsène có vấn đề với Van Nistelrooy. Tôi nhớ Wenger đã nói ông ấy đã có cơ hội
kí hợp đồng với Ruud nhưng quyết định rằng cậu ta chưa đủ giỏi để chơi cho
Arsenal. Tôi đồng ý với Arsène ở chỗ Van Nistelrooy có thể không phải là một
cầu thủ vĩ đại. Nhưng cậu ta là một tay săn bàn vĩ đại.
Dù sao đi nữa, điều tiếp theo tôi được biết là người tôi đầy pizza. Chúng tôi
để thức ăn ở phòng thay đồ của đội khách trong mọi trận đấu. Có pizza, gà rán
v.v... Hầu hết các câu lạc bộ đều làm điều này. Và những thức ăn chúng tôi đãi
Arsenal là ngon nhất!
Nhiều người nói rằng chính Cesc Fàbregas là kẻ đã ném pizza vào tôi,
nhưng cho tới hôm nay, tôi vẫn không biết ai là thủ phạm cả.
Hàng lang bên ngoài phòng thay đồ biến thành một đám đông hỗn loạn. Khi
gặp chúng tôi ngày hôm đó, Arsenal đang có thành tích 49 trận bất bại và nuôi hy
vọng biến con số đó thành 50 trên sân Old Trafford. Theo tôi thấy, dường như
việc thua trận đấu đó đã làm Arsène phát điên.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, sự việc hôm đó đã gây ra một sự chia cách giữa
chúng tôi, và vết nứt đó cũng ảnh hưởng tới Pat Rice, người sau này đã không
còn tới uống cùng tôi sau các trận đấu nữa. Vết thương đó chưa bao giờ lành hẳn
cho tới trận bán kết Champions League vào năm 2009, khi Arsène mời chúng tôi
vào phòng ông ấy sau trận đấu và nói lời chúc mừng. Khi chúng tôi thi đấu với
Arsenal tại Old Trafford một vài tuần sau, Arsène đã cùng với Pat vào phòng tôi,
dù chỉ là vài phút ngắn ngủi.
Trong bóng đá bạn sẽ thấy những xung đột, cãi vã giống y như những gì bạn
thường thấy trong cuộc sống thường ngày, thậm chí trong cuộc sống gia đình của
bạn. Chẳng hạn, bạn thấy vợ mình tắt TV và không nói chuyện với bạn. “Chúa
ơi, mình đã làm gì rồi?” bạn sẽ nghĩ như vậy, rồi hỏi, “Hôm nay em ổn chứ?”.
“Ổn,” cô ấy lầm bầm đáp lại bạn. Sau đó cơn giận sẽ qua đi và mọi thứ sẽ trở lại
bình thường. Bóng đá cũng giống vậy. Tôi ghét sự im lặng giữa Arsène và tôi, nó
kéo dài quá lâu đến nỗi đã trở thành một thứ chất độc.