HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 54

một chàng trai tuyệt vời. Cậu ta sẽ đi vào gặp HLV và nói thẳng, “Tại sao tôi
không được chơi?”

Nicky là vậy đó. Tôi thích như thế, và tôi sẽ nói, “Nicky, cậu không ra sân vì

tôi nghĩ rằng Scholes và Keane chơi tốt hơn cậu.” Đôi khi, trên sân khách, tôi đưa
Nicky ra sân và đá ở ngay phía trước Scholesy. Ví dụ như tại trận bán kết
Champions League với Juventus, tôi đã để Butt ra sân thay vì Scholes. Scholes và
Keane đều đã dính hai thẻ vàng và tôi không thể không lo lắng nguy cơ cả hai
vắng mặt trong trận chung kết do bị treo giò. Nhưng rốt cuộc thì chuyện đó vẫn
xảy ra: tôi đưa Scholes vào thay Butt khi Nicky bị chấn thương, rồi Paul bị dính
thẻ vàng. Cuối cùng tôi bán Nicky cho Bobby Robson của Newcastle với giá 2
triệu bảng. Newcastle quả là đã mua với giá hời!

Trời quang mây tạnh dần dần vào năm 2002 khi chúng tôi thắng Newcastle

5-3 vào cuối tháng Mười một. Diego Forlán, người đã mất đến 27 trận mới ghi
bàn thắng đầu tiên cho chúng tôi - một quả phạt đền trước Maccabi Haifa - là
nhân tố chính trong chiến thắng 2-1 của chúng tôi tại Liverpool. Jamie Carragher
đánh đầu trả bóng lại cho Jerzy Dudek và bị Forlán lẻn xuống ghi bàn. Sau đó
chúng tôi đánh bại Arsenal 2-0 và Chelsea 2-1, và Forlán lại ghi bàn quyết định.
Trên sân tập vào mùa đông năm đó, chúng tôi rất nỗ lực tập luyện đội hình phòng
thủ.

Vào tháng 2-2003 chúng tôi thua ở vòng năm cúp FA trước Arsenal 0-2 trên

sân nhà. Trong trận đó Ryan Giggs đã bỏ lỡ một pha ghi bàn vào lưới trống, sút
bóng chân phải vọt xà ngang khi đối phương không còn ai bảo vệ mành lưới. “Ái
chà, Giggsy,” tôi nói, “cậu đã ghi bàn thắng đẹp nhất lịch sử Cup FA, và bây giờ
cậu có thêm pha bỏ lỡ tệ nhất.” Trong pha bóng lịch sử đó, cậu ta có quá nhiều
thời gian để chỉnh bóng, thậm chí có thể đi bộ mà đưa bóng vào lưới cũng được.

Trận đấu đó làm tôi nổi cơn thịnh nộ, hơn nữa nó làm ảnh hưởng nghiêm

trọng đến mối quan hệ của tôi với một người khác của lứa cầu thủ đã đoạt Cup
FA dành cho cầu thủ trẻ vào năm 1992. Chiếc giày tôi đá đi trong cơn nóng giận
đã tình cờ bay thẳng vào chân mày của David Beckham. Dù vết xước đó được
dán bằng miếng băng cá nhân nhưng “vết thương” kia vẫn chẳng thể nào khép
miệng.

Sau khi thua trong trận chung kết Carling Cup trước Liverpool, chúng tôi

gặp một đối thủ lớn khác vào thời điểm đó. Vào cuối sự nghiệp huấn luyện của
tôi, Leeds United không còn là một mối đe dọa với MU, nhưng vào mùa xuân
năm 2003 thì họ đúng là một mối nguy cơ lớn, mặc dù chúng tôi đã thắng trận đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.