HỒI KÝ CHIẾN TRANH - Trang 106

nóng trong sự chờ đợi. Tôi còn gặp ông tại Chequers một ngày tháng Tám,
khi đó ông đang giơ nắm tay lên trời và kêu lên:

Vậy là chúng không chịu tới!
Tôi hỏi:
Chẳng lẽ ông nóng lòng muốn trông thấy các thành phố của mình vỡ

tan lắm hay sao?

Ông trả lời:
Ông nên biết rằng việc ném bom vào Oxford, Coventry, Canterbury sẽ

tạo một luồng căm phẫn tại Hoa Kỳ và Hoa Kỳ sẽ vào cuộc.

Tôi tỏ vẻ nghi ngờ về chuyện đó và nhắc lại rằng hai tháng trước, sự

nguy khốn của nước Pháp đã không làm cho Mỹ ra khỏi sự trung lập. Ông
Thủ tướng khẳng định:

Đó là vì nước Pháp đã sụp đổ. Sớm muộn gì người Mỹ cũng sẽ tới,

nhưng với điều kiện tại đây chúng tôi vẫn không lay chuyển. Chính vì vậy
mà tôi chỉ nghĩ tới máy bay tiêm kích. Ông thấy đấy, tôi có lý khi từ chối
gửi chúng đến giúp ngài vào lúc kết thúc trận đánh nước Pháp. Nếu hôm
nay chúng bị hủy hoại thì tất cả đều hỏng đối với các ngài cũng như đối với
chúng tôi.

Tôi nói:
Nhưng nếu trái lại sự can thiệp của máy bay tiêm kích xảy ra thì nó có

thể đã làm cho liên minh sống lại và kéo theo việc nước Pháp tiếp tục cuộc
chiến tranh tại Địa Trung Hải. Bấy giờ người Anh sẽ ít bị đe dọa hơn,
người Mỹ bị cám dỗ hơn để nhảy vào châu Âu và châu Phi.

Ông Churchill và tôi đồng ý với nhau trong cái kết luận rút ra từ

những biến cố đã làm tan nát phương Tây: cuối cùng nước Anh là một hòn
đảo; nước Pháp, mũi của một lục địa; nước Mỹ, một thế giới khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.