HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 252

nhập riêng rất hiếm thấy trong nghị viện. Hiện nay đã không
còn những trường hợp như thế ở Anh hay ở Mỹ nữa, hầu hết
những người thành công đều bận rộn và quá thành đạt chẳng
muốn có mặt trong chính phủ.

Ở Mỹ, những người được trả lương cao trong các khu vực tư

nhân được tổng thống bổ nhiệm trong thời gian ngắn của một
hoặc hai nhiệm kỳ. Sau đó, họ trở về với công việc riêng của họ
là một luật sư, chủ tịch công ty hay những người vận động hành
lang nghị viện với giá trị được nâng cao vì hiện tại họ dễ dàng
tiếp cận với những nhân vật quan trọng trong chính phủ. Tôi
nghĩ hệ thống “cánh cửa xoay vòng” này có thể gây rắc rối.

Sau khi độc lập, tôi hạn định lại tiền lương của các Bộ trưởng,

giữ cho mức lương ở các cơ quan dân chính tăng ở mức độ thấp
để chúng tôi có thể đương đầu với nạn thất nghiệp và sự tụt hậu
của nền kinh tế đồng thời nêu lên tấm gương về sự chừng mực.
Năm 1970, khi tình trạng thất nghiệp không còn trầm trọng
nữa, không khí đã dễ thở hơn, tôi tăng lương cho các Bộ trưởng
từ 2.500 đôla Singapore lên 4.500 đôla Singapore một tháng
nhưng giữ cố định lương của tôi ở mức 3.500 đôla Singapore để
nhắc nhở cơ quan dân chính rằng sự chừng mực vẫn là cần
thiết. Cứ vài năm tôi phải tăng lương cho các Bộ trưởng để thu
hẹp khoảng cách rộng lớn với mức lương trong lĩnh vực tư
nhân.

Năm 1978, Tiến sĩ Tony Tan, tổng giám đốc của Oversea–

Chinese Banking Corporation, một ngân hàng địa phương lớn,
có thu nhập là 950.000 đôla Singapore một năm. Tôi thuyết
phục ông ta từ chức để trở thành quốc vụ khanh, với chức vụ đó,
ông được trả chưa tới một phần ba so với số tiền lương trước đó,
ngoài việc mất đi bổng lộc, trong đó có giá trị nhất là chiếc xe
hơi và một tài xế. Ong Teng Cheong Bộ trưởng Thông tin cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.