những người bạn quý, những người cần sự hướng dẫn để thoát
khỏi sự rối rắm của bộ máy quan liêu đầy rẫy bom mìn và các
bẫy khác của họ.
Tôi đưa ra vài ví dụ về những khó khăn mà các nhà đầu tư đã
phải đối mặt. Một nhà thầu Singapore đang xây dựng một khách
sạn ở Hà Nội. Khoảng 30 hộ dân quanh khu vực thi công phàn
nàn về tiếng ồn và sự rung động, ông ta đã đồng ý trả mỗi nhà
một khoản đền bù 48 đôla một tháng. Khi điều này được chấp
nhận, 200 hộ dân khác yêu cầu khoản tiền ấy. Nhà thầu này
quyết định sử dụng một phương pháp khác để khoan cọc mà
không gây tiếng ồn hay rung động. Nhưng nhà thầu không được
phép làm điều đó bởi giấy phép của ông đăng ký sử dụng thiết bị
cũ.
Một ví dụ tiếp theo, Singapore Telecom hợp đồng liên doanh
về dịch vụ nhắn tin với Bưu chính Viễn thông Thành phố Hồ
Chí Minh trên cơ sở một năm thử thách, sau đó họ có thể xin
một giấy phép 10 năm. Sau khi Singapore Telecom tiêu tốn 1
triệu Mỹ kim để đưa hệ thống đi vào hoạt động thì Bưu chính
Viễn thông TP. Hồ Chí Minh đề nghị mua lại hệ thống. Tôi nói
với Thủ tướng Võ Văn Kiệt rằng số tiền liên quan chỉ là 1 triệu
đôla nhưng nguyên tắc là vấn đề quan trọng. Nếu họ không giữ
hợp đồng họ sẽ làm giới kinh doanh Singapore mất niềm tin. Võ
Văn Kiệt phải can thiệp để đưa đề án tiến hành trôi chảy nhưng
có sự sửa đổi đối với hợp đồng ban đầu và một vài vấn đề nổi
cộm vẫn chưa được giải quyết.
Ý kiến phản hồi từ các nhà đầu tư nước ngoài cho thấy thông
điệp của tôi đã có tác dụng vì các quan chức Việt Nam đã trở nên
sẵn sàng giúp đỡ hơn. Tổng giám đốc điều hành của một công ty
lớn của Đức thăm Singapore sau khi đến Việt Nam đã nói với tôi