HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 468

còn ở đây vào ngày mai.” Ông không biết liệu viên trợ lý người
Miến Điện của ông sẽ có khả năng phục vụ tôi một bữa sáng như
thế này hay không: trà với sữa và đường kiểu Anh, bánh mì
nướng và trứng rán. Tôi hỏi tại sao ông lại ra đi. Ông đáp: “Tôi
phải ra đi. Tôi sinh ra và sống ở đây suốt cả cuộc đời nhưng chính
phủ muốn tất cả người Ấn ra đi. Tôi không thể mang gì theo mình
ngoài một khoản tiền nhỏ và các tài sản cá nhân của tôi.” “Ông
tính đi đâu?” “Ấn Độ”, “Ông có họ hàng ở đó không?” “Không”.
Ông
bà của ông đã bị người Anh đưa đến đây nhưng chính phủ muốn
gửi ông trở về. Ông có lý khi lo cho bữa ăn sáng của tôi. Ngày
hôm sau, khay không gọn gàng mà bánh mì nướng cũng chẳng
giòn.

Trưa hôm đó, Ne Win chơi gôn với tôi ở một nơi trước đây là

câu lạc bộ gôn Rangoon Anh quốc. Đó là một buổi chơi khác
thường. Ở hai bên của mỗi phần sân gôn giữa điểm phát bóng và
bãi cỏ xanh và xung quanh chúng tôi, 4 người chơi, là đội lính
trang bị súng đứng quay mặt ra ngoài. Khi không vung gậy, Ne
Win đội một chiếc nón bảo vệ bằng thép. Tôi do dự hỏi tại sao.
Bộ trưởng của ông, một trong những người chơi, thì thầm điều
gì đó về một sự đe dọa ám sát.

Khi Ne Win thăm Singapore vào năm 1968 và chơi gôn, ông

không lo lắng về sự an ninh và không mang nón bảo vệ bằng
thép. Khi ông đến lần kế vào năm 1974, tôi đề nghị chúng tôi
nên phối hợp các chính sách của cả hai để làm cho Mỹ, Trung
Quốc và Liên Xô duy trì sự có mặt trong khu vực nhằm có sự
cân bằng quyền lực nào đó. Ông không quan tâm một tí nào và
thích để những vấn đề này cho các siêu cường.

Tôi thăm Rangoon lần cuối vào tháng 1/1986. Người vợ mới

của Ne Win là một bác sĩ có học thức và trẻ hơn rất nhiều so với
Kitty – người vợ đã quá cố của ông. Ne Win có một hồi ức tuyệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.