HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 114

bằng xe buýt và xe điện đã khiến tôi không còn sức lực cho học
tập và suy ngẫm nữa.

Một ngày, sau buổi học thêm về luật hiến pháp, tôi tìm đến

giáo sư Glanville L. Williams. Tôi đã xem trong danh sách của
trường LSE, biết rằng ông ta xuất thân từ đại học St John,
Cambridge, nơi ông ta đã lấy bằng PhD (tiến sĩ). Tôi hỏi ông ta về
Cambridge và đời sống ở đó. Ông ta nói đó là một thành phố
nhỏ, mà mọi sinh hoạt của nó tập trung vào trường đại học,
khác hẳn London. Nhịp sống ở đó thật thong thả. Sinh viên và
các giảng viên di chuyển bằng xe đạp. Nghe có vẻ hấp dẫn, tôi
quyết định đến thăm nơi đó.

Tôi đến đó vào cuối tháng 11/1946, và gặp một sinh viên Đại

học Ra es, Cecil Wong, người hiện đang ở tại Fitzwilliam
House, một tổ chức không liên quan đến đại học chuyên phục
vụ các sinh viên nghèo với mức chi phí thấp hơn nhiều. Cecil
dẫn tôi đến gặp viên giám thị của Fitzwilliam, ông W.S Thatcher
người tương đương giám đốc trường đại học. Billy Thatcher là
một người rất có ấn tượng, ông từng được thưởng huy chương
Thập tự Quân đội trong Thế chiến thứ I vì công trạng tại xứ
Flanders, nơi ông đã bị thương nặng. Mặt ông đầy sẹo, và vì vòm
miệng ông bị tổn thương, giọng nói ông bị ngọng. Ông theo sát
những nguyên tắc Cơ đốc giáo và có một tình thương bao la
dành cho những kẻ bị thua thiệt. Thatcher rất được các giảng
viên cũng như sinh viên kính trọng. Tôi kể lại tường tận mọi
vấn đề của tôi với ông. Ông bắt đầu mến tôi và chịu nhận tôi vào
ngay trong năm học đó khi học kỳ Lent bắt đầu vào đầu tháng
1/1947, miễn là anh bạn Cecil đồng ý cho tôi ở chung phòng.
Cecil đồng ý ngay tức khắc. Tôi vui mừng khôn xiết và vô cùng
biết ơn. Tôi quay lại London giải quyết công việc và gói ghém đồ
đạc. Đầu tháng 1, tôi đáp xe lửa từ nhà ga King’s Cross, đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.