HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 138

hoặc không xem London như một tiền đồn quan trọng hoặc
không có chút ý niệm về những gì Lim Hong Bee đang làm ở đó
như một đại diện không chính thức của họ.

Tháng 2/1950, trong khi tôi vẫn ở Tintagel, David

Widdicombe, một trong những người bạn ở Cambridge của tôi,
với tư cách là ứng cử viên Đảng Lao động ở vùng nông thôn
Totnes tại Devon, cách đây một giờ rưỡi đi xe lửa. Ông ta cần
một tài xế cho chiếc xe tải của mình và một phụ tá chung. Choo
và tôi bò ra nửa tháng để giúp ông ta cho đến đêm diễn ra bầu
cử. Cá hai chúng tôi đều được xếp chung với những người ủng
hộ Đảng Lao động. Tôi với một tài công xe lửa, còn Choo thì với
người vợ trẻ và lũ con của một người đang thực tập luật sư.

Tôi học cách tham gia chiến dịch và đọc vài bài diễn văn

trong các phòng khánh tiết của nhà thờ và trường học. Khán giả
chỉ vài chục người, cao lắm thì độ trăm rưỡi. Tôi chọn một đề tài
căn bản rồi phân tích, lý giải, diễn dịch khác đi chút đỉnh qua
mỗi cuộc diễn thuyết. Luận điểm chủ yếu là nước Anh mỗi năm
thu được nhiều đôla từ Malaya hơn là từ kế hoạch Marshall của
Mỹ, vì Malaya sản xuất một nửa sản lượng cao su và một phần
ba sản lượng thiếc của thế giới. Nếu Anh mất Malaya, thì sẽ phải
cắt giảm mạnh việc nhập khẩu lương thực và nguyên liệu, số
người thất nghiệp và giá sinh hoạt sẽ tăng vọt.

Giữa đảng Bảo thủ và đảng Lao động, người dân thuộc địa

không khó khăn gì cũng nhìn ra ai là tốt hơn. Đảng Lao động có
một chính sách thuộc địa. Lịch sử của nó từ năm 1945 là rất ấn
tượng. Các cuộc cải cách chờ đợi từ lâu đã được tiến hành.
Nhưng với Đảng Bảo thủ, các thuộc địa chỉ là những khu vực
đầu tư béo bở. Một chính phủ Bảo thủ quyết tâm đàn áp phong
trào dân tộc của các thuộc địa để bảo vệ đế quốc sẽ chỉ gây ra bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.