HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 35

dách hay thứ bài bạc nào đó tại Câu lạc bộ bơi lội người Hoa ở
đường Amber, và đòi mẹ tôi đưa món nữ trang nào đó để đem
cầm rồi trở lại chiếu bạc thử thời vận lần nữa. Thế là có cãi nhau
kịch liệt và đôi khi cha tôi rất thô bạo. Nhưng mẹ tôi là một phụ
nữ can đảm quyết tâm giữ lấy tài sản và đồ cưới của ông bà
ngoại cho. Là một con người mạnh mẽ với tài tháo vát và năng
lực lớn lao, bà đã bị gả chồng quá sớm. Ở thời của bà, người ta
muốn phụ nữ phải là một người mẹ tốt, sinh nhiều con cái để rồi
nuôi dạy chúng thành những người chồng người vợ tốt. Nếu bà
ra đời chậm một thế hệ và được học cao hơn bậc trung học thì
bà đã dễ dàng trở thành một nhà quản trị giỏi rồi.

Bà đã dành cả đời để lo cho con cái được học hành tử tế và có

nghề chuyên môn, và bà đã đương đầu với cha tôi để bảo vệ
tương lai cho con cái. Tôi và các em tôi ý thức rõ sự hy sinh của
bà, chúng tôi hiểu mình không được làm bà thất vọng và đã cố
hết sức để xứng đáng với bà và đạt được những điều bà mong
muốn. Khi tôi lớn hơn, bà bắt đầu hỏi ý kiến tôi, đứa con cả, về
mọi chuyện quan trọng trong nhà, nên tuy mới mười mấy tuổi,
tôi đã thực sự đóng vai người đầu não của gia đình. Điều này dạy
tôi cách đưa ra những quyết định.

Bà ngoại tôi có quan điểm rất rõ về việc học hành của tôi.

Năm 1929, khi tôi chưa được 6 tuổi, bà đã nhất định tôi phải
cùng các trẻ con nhà ngư dân đi học một trường gần đó; một
ngôi trường bằng gỗ và lá với nền đất nện. Ngôi trường chỉ có
một phòng học với những băng ghế gỗ, mặt bàn là tấm ván thô
và một phòng nữa dùng làm chỗ ở cho ông thầy người Hoa
trung niên gầy gò của chúng tôi. Ông bảo chúng tôi đọc theo
ông mà chúng tôi chẳng hiểu nghĩa gì cả – nếu ông có giải thích
thì tôi cũng không hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.