HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 49

hưởng trợ cấp 60 đôla một tháng, thế là chúng tôi làm việc theo
lịch phân công suốt ngày đêm. Chúng tôi được chia thành từng
nhóm sáu người. Chẳng có gì phải sợ hãi, mà chỉ có sự hào hứng
phải ghìm nén lại, sự hào hứng khi được sống trong chiến tranh
và dự vào những trận đánh thực sự.

Nhưng cuộc chiến không thuận lợi chút nào. Chẳng bao lâu

đã nghe từ nội địa Malaya truyền ra tin tức về những trận đại
bại ở tiền tuyến, chuyện quân Nhật dễ dàng xuyên thủng phòng
tuyến Anh và tràn qua các đồn điền cao su tiến chiếm dọc bán
đảo Malaya, dùng xuồng tam bản đổ bộ sau phòng tuyến Anh và
buộc họ phải tiếp tục triệt thoái. Rất nhiều gia đình người da
trắng – chủ đồn điền và viên chức dân sự cùng vợ con họ – bắt
đầu từ trong nội địa kéo ra. Hẳn là cũng có cả những gia đình
bản xứ có quyền thế nữa nhưng họ không xuất hiện lộ liễu. Họ
có lẽ đã dọn tới nhà bạn bè hay bà con rồi lặng lẽ rời bến cảng
Tanjong Pagar đi khỏi Singapore vì sợ người Nhật sẽ trả thù việc
họ đã giúp đỡ người Anh, hoặc đã đóng góp vào quỹ ủng hộ
Tưởng Giới Thạch kháng Nhật tại lục địa Trung Quốc.

Đến tháng 1, lực lượng Nhật tiến đến gần Johor và máy bay

của họ ném bom Singapore cả ngày lẫn đêm. Tôi có nạn nhân
cứu thương đầu tiên vào buổi chiều nọ trong một ngôi làng tại
Bukit Timah. Một số đơn vị MAS đi tới đó bằng những chiếc xe
buýt trang bị thành xe cứu thương. Một trái bom đã rơi xuống
gần đồn cảnh sát và có một số nạn nhân. Đó là một hình ảnh
kinh hoàng, và lần đầu tiên tôi nhìn thấy máu đổ, người bị
thương và chết.

Khoảng 8 giờ sáng ngày 31/1, tôi và Maurice Baker, một sinh

viên quê ở Pahang, ngồi trên bờ rào khu hành chính của trường
đại học trong khi chờ đi công tác cứu thương, thì đột nhiên có
tiếng nổ rung chuyển mặt đất. Cả hai chúng tôi đều sững sờ và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.