HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 53

Đó là những người lính nhỏ thó, lạ mắt, cầm súng trường gắn
lưỡi lê dài. Người họ tỏa mùi nồng nặc, thứ mùi mà tôi sẽ không
bao giờ quên. Đó là mùi của người không tắm giặt sau hai tháng
đánh nhau theo những con đường mòn trong rừng hay đồn
điền suốt từ Kota Bahru về tận Singapore.

Phải mất vài giây tôi mới nhận ra họ là ai. Quân Nhật! Một

nỗi sợ hãi khủng khiếp chụp lấy tôi. Nhưng họ đang lùng kiếm
quân địch. Rõ ràng tôi không phải thứ đó nên họ chẳng chú ý và
cứ đi tới. Tôi chạy trở vô nhà và kể lại mọi chuyện. Chúng tôi
đóng kín cửa nẻo, tuy rằng chỉ có Chúa mới biết chúng có che
chở gì được cho chúng tôi hay không. Quân Nhật, sau những trò
tàn bạo của họ tại Trung Quốc năm 1937, đã khiến dân chúng
rất sợ hãi, nhất là sợ trò cướp phá và hãm hiếp. Nhưng đã không
có gì đáng kể xảy ra cho đến hết ngày hôm đó. Lực lượng Anh đã
mau lẹ rút vào trung tâm thành phố mà không có kháng cự gì
mấy.

Hôm sau, ngày 15/2, là Tết Nguyên đán, ngày lễ lớn nhất

trong năm của người Hoa, thường được chào mừng với quần áo,
giầy dép mới cùng đủ thứ món ăn và bánh trái cổ truyền. Đó là
cái Tết u ám nhất kể từ khi người Hoa có mặt trên đảo này năm
1819. Cũng có tiếng chạm súng ở phía Bắc và gần thành phố, rồi
tiếng súng cối và đại bác nổ xa xa, nhưng không có gì xảy ra ở
Telok Kurau. Quân Nhật đã tiến vào nội ô.

Đêm đó tiếng súng ngớt. Rồi có tin rằng người Anh đã đầu

hàng. Hôm sau, một số bạn bè từ nội thành ra cho hay người ta
hôi của khắp nơi. Những ngôi nhà của người Anh và người Âu
khác bị chính bọn tài xế và làm vườn dọn sạch. Chuyện này làm
gia đình tôi lo lắng. Căn nhà ở đường Norfolk với đủ thứ thực
phẩm dự trữ rất cần cho chúng tôi trong thời gian dài nữa, bây
giờ ra sao rồi? Mẹ tôi đồng ý để tôi với Teong Koo, người làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.