HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 70

hiện vật – chừng 10 katis (khoảng 7 ký) gạo, đường, dầu và quý
nhất là thuốc lá. Những suất chế độ này quý hơn thứ tiền chuối,
vì mỗi tháng chúng lại khan hiếm hơn và trị giá nhiều tiền
chuối hơn.

Tôi làm việc cho kumiai được khoảng tám tháng, đến cuối

năm 1943, thì đọc được một mẩu quảng cáo của Hodobu, bộ
phận thông tin tuyên truyền Nhật có trụ sở tại cao ốc Cathay,
đăng trên tờ Syonan Shimbun. Bộ phận này đang cần các biên
tập viên tiếng Anh. Tôi tới nơi và được George Takemura, một
người Nhật sinh tại Mỹ, phỏng vấn. Đó là một người gầy, cao,
trắng trẻo, nói tiếng Anh với giọng Mỹ. Ông ta không mặc quân
phục sỹ quan Nhật mà mặc đồ dân sự trong khối quản trị quân
đội với năm ngôi sao xanh dương – tương đương với cấp đại úy.
Ông ta ăn nói nhỏ nhẹ, và thực ra là người rất lịch sự. Ông hài
lòng với tiếng Anh của tôi, và tôi hài lòng vì đã tìm được một
chỗ mà nhiều người mong muốn.

Công việc của tôi là theo dõi các hãng thông tấn của Đồng

minh: Reuters, UP, AP, Thông tấn xã trung ương Trung Quốc và
TASS. Những tin tức này được đánh đi bằng tín hiệu morse, và
được các hiệu thính viên của đài phát thanh Malay bắt được.
Vào lúc chiều tối thì tín hiệu không được tốt lắm, nên nhiều chữ
bị ngắt mất. Tôi phải giải mã và dựa theo toàn văn để đoán ra
những chữ bị mất, cứ như chơi trò ở chữ. Các mẩu tin phải được
đối chiếu sắp xếp lại theo từng mặt trận khác nhau và gởi từ
tầng trên cùng của cao ốc Cathay xuống tầng kế bên dưới để
được cắt sửa và phát thanh. Tôi làm việc ở đó được 16 tháng cho
đến cuối năm 1944.

Đó là một cuộc sống kỳ lạ. Công việc của tôi bắt đầu lúc 7 giờ

sáng giờ Tokyo, tức 5 giờ 30 ở Singapore, cho đến khi trời sáng.
Tín hiệu vô tuyến rất kém cho tới nửa đêm giờ Tokyo. Nên trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.