HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 747

đã nói: “PAP nên nhớ là sự kiên nhẫn của chúng tôi có giới hạn…
Xô đẩy, dồn ép chúng tôi vào chân tường… PAP phải chịu trách
nhiệm trước các hậu quả. Hãy hiểu điều đó”. Ông ta yêu cầu các
nhà lãnh đạo của PAP phải bước ra công khai và nói chính xác
những gì họ muốn cho Malaysia. “Chúng ta biết PAP muốn chia
cắt đất nước này. Họ muốn xây dựng nên một nước cộng hòa
phải không? Họ muốn loại bỏ các nhà cai trị của chúng ta,
những cái được gọi là đặc quyền của chúng ta, phải không? Hãy
nói cho chúng tôi biết, hãy nói ra đi, hãy nói thẳng trước mọi
người đi.”

Raja, từng là nhân vật chủ chốt, trả lời rằng tôi đã sẵn sàng ra

trước quốc hội để minh định ý kiến của mình, nhưng các Bộ
trưởng Chính phủ Liên hiệp không cho phép tôi được làm
chuyện đó. Tunku đã có đáp ứng, theo tôi nghĩ, như một cố gắng
để xoa dịu cơn nóng giận, khi nói rằng ông sẵn sàng dành thời
giờ nghe tôi nói, để biết điều gì đang làm tôi băn khoăn.

“Ông Lee thường ngồi với tôi ở chỗ bàn này,” ông nói, nhịp

tay lên bàn họp ở tư dinh của ông. “Chúng tôi đã trò chuyện với
nhau nhiều giờ về nhiều vấn đề. Mặc dù có nhiều trở ngại, ông
vẫn nhấn mạnh chuyện liên kết với chúng ta. Sao bây giờ lại nêu
lên những vấn đề ấy? Tệ thật.” Tunku nói rằng ông đã phải đấu
tranh để không phát biểu tại quốc hội, bởi nếu phát biểu ông sẽ
phải công kích tôi và ông không muốn làm như vậy.

Tôi coi điều đó như một tia hy vọng và lập tức trả lời ngay,

bằng cách nói rằng: “Chúng ta hãy nói chuyện và giải quyết các
khó khăn của chúng ta, nhưng những cuộc nói chuyện này phải
nhắm đến những mục tiêu quan trọng và cơ bản nhất định nào
đó mới được.” Tôi chỉ trích “những tay phá hôi”, những kẻ kỳ thị
chủng tộc cực đoan luôn kêu gào khẩu hiệu, bởi “sự ăn nói cộc
cằn và lời lẽ gây hấn” của họ… Đối với những người như vậy, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.