HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 78

rời đi, Kempeitai chắc chắn sẽ bắt tôi lại để thẩm vấn. Nếu tôi ở
lại và làm ăn công khai, sống một đời vô hại, hoạt động trong thị
trường chợ đen, làm hồ dán sống qua ngày thì chúng sẽ để tôi
yên.

Tôi chịu đựng trò mèo vờn chuột này chừng tám tuần. Đôi

khi, lúc 2 hay 3 giờ sáng, một chiếc xe hơi chạy qua nhà và đậu
lại gần ngã tư cắt ngang đường Bras Basah. Thật khó mà diễn tả
được nỗi sợ hãi trùm lấy tôi khi nghĩ rằng chúng sắp đến bắt
mình. Như nhiều người khác, tôi đã từng nghe nói tới những
kinh hoàng trong việc Kempeitai tra tấn tội nhân. Chúng thường
đeo băng tay trắng với hai chữ Hoa màu đỏ kempei, nghĩa là
quân cảnh, và không ai dám nghi ngờ quyền được bắt giữ và tra
hỏi của chúng, ngay cả những sỹ quan cao cấp Nhật. Chúng có
trụ sở tại một cao ốc trên đường Stamford, và các chi nhánh ở
đường Oxley Rise, Smith Street và đồn cảnh sát trung tâm trên
đường South Bridge. Dân sống gần đó kể rằng họ thường nghe
những tiếng gào đau đớn của các nạn nhân, những tiếng gào
được tính toán nhằm khủng bố người khác, và nỗi sợ hãi đó
truyền đi từ miệng người này sang miệng người khác. Đó là một
phương pháp tinh vi để khủng bố dân địa phương; dân chúng sợ
hãi thì dễ kiểm soát.

Tôi chẳng có đường dây với bất kỳ tổ chức ngầm nào để tiết

lộ các tin tức của Đồng minh. Tôi chẳng có lý do gì phải lén nghe
bất cứ đài phát thanh nào bởi vì dù sao công việc của tôi là xử lý
các bản tin Tây phương. Tôi quyết định nếu bị bắt, tôi sẽ nói với
họ điều tôi sợ: rằng sau khi tái chiếm Miến Điện, người Anh sẽ
tái chiếm Malaya rồi tiến về Singapore trong khi người Nhật sẽ
chiến đấu tới giọt máu cuối cùng. Do đó tôi đã lên kế hoạch rời
đảo đi trồng khoai mì, khoai lang và các thứ rau ở cao nguyên
Cameron, nơi đó sẽ không nằm trên đường hành quân của bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.